Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 667 : Nghĩ cách cứu việncủa phụ thân

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Từ Tùng Nguyên dựa vào trong góc, nhìn chằm chằm đám người đến gần.



Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại.



Nếu như những kẻ này là người của Ninh Vương, trong nháy mắt sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả bọn họ, nếu như là tới giúp đỡ...



Từ Tùng Nguyên kỳ vọng là người của Bùi gia.



“Đây là Cố gia sao?”



Có người kêu lên một tiếng.



Trái tim Từ Tùng Nguyên lập tức trầm xuống, Bùi gia sẽ không thể không biết Cố gia ở nơi nào, người không thường tới Cố gia mới có nghi vấn như vậy, ông nhìn Vân Thường: “Ngươi đi trước, xem xem bọn họ có phải đã thoát thân rồi không, ta... qua đó cũng không giúp được gì.”



Ông đã không nhúc nhích được nữa rồi, càng không có cách nào bảo vệ Cố lão thái thái và Hàng thị, để cho Vân Thường đi là sự lựa chọn tốt nhất.



Vân Thường lắc lắc đầu.



“Đi mau,” Từ Tùng Nguyên nói, “Dù sao đều phải chết, chỉ là chết sớm chết muộn mà thôi.” Ở đây sẽ chết, bị truy đuổi cũng là chết, ông đã không còn sự lựa chọn khác nữa rồi.



Người áo đen lạnh lùng nói: “Đại nhân lệnh cho chúng ta tốc chiến tốc thắng, đừng kéo dài thời gian nữa... mau.” Người Cố gia đã khó mà chống đỡ, bọn chúng chỉ cần tấn công thêm chút nữa, phòng vệ của Cố gia sẽ bị đánh tan



Người áo đen một lần nữa nhấc binh khí lên.



Từ Tùng Nguyên đẩy Vân Thường ra, “Quốc Công gia để ngươi lại, chính là muốn ngươi phối hợp với Cố gia, sao ngươi lại hành động theo cảm tính.”



Từ đại nhân cũng mạo hiểm chính mình luôn rồi, Vân Thường cắn răng không nói gì nữa, khom người hành lễ rồi từ từ lui xuống.



Người áo đen bắt đầu tấn công lần nữa.



Lực đạo mạnh mẽ đập vào mặt, Từ Tùng Nguyên nhấc kiếm lên ngăn cản.
Từ Tùng Nguyên không cự tuyệt, một người đến đứng cũng không vững, ở lại ngược lại sẽ liên luỵ người khác.



Sau một trận lắc lư, vết thương trên người càng đau đớn, Từ Tùng Nguyên không nén nổi ngất xỉu.



“Lão gia, lão gia...”



Không biết qua bao lâu, Từ Tùng Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy mặt Hàng thị đầy vẻ hốt hoảng.



Nước mắt Hàng thị không ngừng chảy xuống: “Lão gia, người thế nào rồi.”



Từ Tùng Nguyên muốn an ủi Hàng thị, nhưng nhớ tới những lời của thương binh kia: “Việc không thể chậm trễ... chúng ta... mau... mau đến nam thành...”



“Lão gia, người bị thương ở những đâu?” Hàng thị vừa hỏi vừa tìm vết thương trên người Từ Tùng Nguyên.



Từ Tùng Nguyên chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, tay chân giống như bị ngâm nước đá, tê tê lại lạnh buốt: “Không sao... ta không sao... mau đi thôi, đừng kéo dài thời gian.”



Từ Tùng Nguyên được đưa lên xe ngựa, thương binh dùng vải đơn giản băng lấy vết thương dưới nách Từ Tùng Nguyên: “Bên ngoài hỗn loạn khắp nơi, mọi người phải cẩn thận.”



Hàng thị gật gật đầu.



“Lúc này tuyệt đối không được ngủ,” Cố lão thái thái ân cần dùng khăn tay lau lau vết máu trên mặt Từ Tùng Nguyên: “Chắc Lang Hoa sắp về rồi, nó nhất định sẽ chữa khỏi vết thương trên người con. Đứa nhỏ này không dễ dàng gì mới tìm được phụ thân, mẫu thân, các con đều phải yên ổn.”



Từ Tùng Nguyên nghe mà ấm áp trong lòng, đúng vậy, ông còn phải chờ Lang Hoa và Khải Chi trở lại, một nhà đoàn tụ.



Xe ngựa bắt đầu đi về phía trước, mới vừa ra khỏi ngõ, đã nghe có người nói: “Có phải là Cố lão thái thái không...”



Là giọng của Bùi Tư Thông.



Từ Tùng Nguyên lập tức nhìn qua, rèm vén lên, Bùi Tư Thông thò mặt tiến vào.