Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 668 : Vào thành

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Bùi Tư Thông tóc tai lộn xộn, trên mặt đầy vết bẩn, hiển nhiên vừa rồi cũng trải qua một trận ác chiến.



Thấy Từ Tùng Nguyên, mặt Bùi Tư Thông liền biến sắc: “Đây là…” Từ Tùng Nguyên hiển nhiên bị trọng thương rồi.



Giọng Hàng thị khàn khàn nói: “Lão gia vì ngăn người của Ninh Vương cho chúng ta… cho nên… mới bị thương, may mà có thương binh của Dưỡng Tế Viện tới giúp đỡ… chúng ta mới thoát ra được.”



Lúc như thế này, thương binh lại có thể giơ tay cứu giúp...



Trong lòng Bùi Tư Thông không khỏi xúc động, lập tức phân phó người: “Mau vào đi, giúp thương binh cùng đối phó với bè lũ phản loạn.”



Sắp xếp xong xuôi, Bùi Tư Thông lên xe ngựa, quan tâm kiểm tra thương thế của Từ Tùng Nguyên.



Tay chân Từ Tùng Nguyên lạnh như băng, máu tươi đã sớm ngấm ra áo dài, mặc dù dùng vải băng lại rồi, nhưng cũng không cầm được máu, nhìn những vết thương này, sắc mặt Bùi Tư Thông trở nên đông cứng, muốn nói nhưng lại phát hiện Từ Tùng Nguyên lắc lắc đầu.



Bùi Tư Thông đau buồn trong lòng, Từ Tùng Nguyên không muốn khiến cho Cố lão thái thái và Hàng thị lo lắng.



Bọn họ phải lập tức đến một nơi tương đối yên tĩnh, để lang trung xử lý vết thương cho Từ Tùng Nguyên, nghĩ tới đây, ông cắt vạt áo ra, quấn một vòng trên vết thương dưới nách Từ Tùng Nguyên.



Hàng thị vội nói: “Lão gia nhà chúng ta thế nào rồi? Có đáng ngại không.”



Bùi Tư Thông bây giờ mới phát hiện, ông căn bản không nói dối được: “Trước mắt quan trọng nhất là tìm được chỗ dừng chân đã.”



“Những thương binh kia kêu chúng ta đi nam thành,” Cố lão thái thái nói, “Ông thân gia có nhận được tin tức không?”



Bùi Tư Thông nói: “Có thể chúng ta ra ngoài vội, cho nên… có điều nếu thương binh đã nói như vậy, trước mắt cũng không có lựa chọn tốt hơn, cứ đi thử xem.”



Hy vọng bên nam thành thật sự có chuẩn bị, cho dù là như vậy chỉ e Từ Tùng Nguyên cũng khó bảo toàn tính mạng, cả người Bùi Tư Thông giống như là bị đá đè lên.



Ông phải ăn nói thế nào với Lang Hoa, rõ ràng ông nên chăm sóc cho Cố gia.



...
...



Xe ngựa của Cố gia vào nam thành, phu xe đang không biết phải đi hướng nào, có người đi tới kéo dây cương lại.



Phu xe nhìn qua phát hiện là Tiêu Ấp, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: “Tiêu Ấp… ngươi… sao lại ở đây.”



Bùi Tư Thông cũng vén rèm xe lên.



Thấy Tiêu Ấp ở đây, trái tim Bùi Tư Thông không hiểu sao lại yên ổn hơn rất nhiều, Lang Hoa nhất định là nửa đường nhận được tin tức hoặc là nhìn ra manh mối.



“Tứ nãi nãi đâu?” Bùi Tư Thông hỏi, “Bọn họ thế nào rồi?”



Tiêu Ấp nói: “Tứ nãi nãi và lão gia ở trên đường gặp phải mai phục, cũng may chúng ta trước đó nhận được tin tức liên quan tới Ninh Vương, đã có chuẩn bị trước…”



Tiêu Ấp còn chưa nói hết, đã bị Bùi Tư Thông ngắt lời: “Có lang trung không... Từ lão gia bị thương.”



Vẻ mặt Bùi Tư Thông nghiêm túc, trong lòng Tiêu Ấp “lộp bộp” một cái, hắn vào thành trước, Đại tiểu thư còn ở phía sau...



“Nhanh đi đón Đại tiểu thư,” Tiêu Ấp theo bản năng phân phó, “Nhanh đến cổng thành đợi, Đại tiểu thư hẳn sẽ rất nhanh đến đây.”



...



Lúc Ngô Đồng nhìn thấy Lang Hoa, lòng đầy áy náy, nếu như hắn có thể sớm ra khỏi thành tìm được Tứ nãi nãi, Tứ nãi nãi cũng không đến nỗi như thế này. May mà người Ninh Vương phái ra không làm thương tổn gì đến Tứ nãi nãi, nếu không hắn không biết ăn nói thế nào với thiếu gia.



Lang Hoa không dám trì hoãn trực tiếp vào thành, trong thành là tình hình gì, tổ mẫu vẫn ổn chứ? Bùi gia như thế nào, Từ Tùng Nguyên và Hàng thị có thể ứng phó được hay không.



Cũng không biết Tiêu Ấp có thể đưa tin tức qua hay không, kêu tổ mẫu và Bùi gia đến viện ở nam thành.



“Lão gia, Đại tiểu thư,” Tiêu Ấp thấy Cố Thế Hoành và Lang Hoa lập tức tới đón, “Đại tiểu thư, người… mau… mau đi xem cho Từ lão gia đi. Từ lão gia bị thương rất nặng, lang trung mời tới không dám động thủ…”