Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 669 : Nhận phụ thân

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Nghe thấy lời của Tiêu Ấp, Lang Hoa chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, dự cảm xấu lập tức chiếm cứ trái tim.



Lang trung không dám động thủ, vết thương như vậy có thể tưởng tượng được.



“Đi mau.” Lang Hoa phân phó Tiêu Ấp.



Tiêu Ấp tiến lên dẫn đường.



Viện dừng chân vừa hay nằm ở đúng phía nam kinh thành. Viện nhìn không lớn nhưng xây vô cùng chú trọng, bên trong trang trí không kém gì nhà giàu có.



Sau khi Bùi Tư Thông nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, viện này là ai mua lại, tại sao Lang Hoa phải bảo bọn họ trốn ở chỗ này.



“Tứ nãi nãi trở lại rồi.” Hạ nhân tiến lên bẩm báo một tiếng.



Bầu không khí trong phòng vốn nặng nề bỗng nhiên lộ ra một tia hy vọng.



Ngay cả lang trung lo lắng đứng ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được cái gì, lông mày cau chặt hơi giãn ra. Ông ta nói người này không cứu được nữa, nhưng không ai tin, nếu như có thể có một người sáng suốt tới, có lẽ có thể thấy rõ tình hình bệnh nhân.



“Tổ mẫu…Từ... đại nhân thế nào rồi?”



Lang Hoa vào nhà không quan tâm gì khác, trước tiên nhìn Từ Tùng Nguyên trên giường.



Cố lão thái thái lắc lắc đầu: “Đều là vì cứu chúng ta nên mới… lang trung dùng thuốc cầm máu, nhưng không có tác dụng, mọi người chúng ta đều không có cách nào.”



Lang Hoa cảm thấy tay Cố lão thái thái khẽ phát run.



Trong phòng có mùi máu tanh, mặt đất bên cạnh là một chậu máu, vải nhuốm máu ném ở một bên, Hàng thị ngồi ở trên giường nắm chặt tay Từ Tùng Nguyên.



Máu tươi theo vạt áo rơi xuống đất, một giọt, hai giọt, ba giọt.



Giống như hạt cát rơi xuống trong đồng hồ cát, mặc dù rơi chậm chạp, nhưng cuối cùng vẫn sẽ rơi cạn cả đồng hồ cát.



Mà đó chính là thời gian của Từ Tùng Nguyên.



Tất cả thời gian ông còn lại ở thế giới này.
Đời tiếp theo thì sao? Nếu như còn có kiếp sau, bọn họ sẽ là ai?



Trước mắt Từ Tùng Nguyên dần dần mơ hồ, cuối cùng tất cả mọi người đều sẽ chết đi, sau đó quên mất nhau.



“Phụ thân.” Lang Hoa không tự chủ được mở miệng, giọng nàng mặc dù khàn khàn, nhưng mỗi một chữ nói ra đều rất rõ ràng.



Trên mặt Từ Tùng Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi mắt đã dần dần tối đi của ông trong nháy mắt có ánh sáng.



Giống như là lần đầu tiên nghe thấy con gái bi bô tập nói, thốt ra được tiếng gọi như thế.



Phụ thân.



Từ đây ông có con gái rồi.



“Phụ thân.” Lang Hoa lại gọi một tiếng, “Con phải cứu người, bất kể có thành công hay không, chúng ta cũng phải thử xem.”



Bởi vì con sợ, bất kể người ổn hay là không ổn.



Đời tiếp theo cũng chưa chắc đã gặp được nhau nữa.



Cho nên con phải dùng hết toàn lực, giữ người lại bên cạnh con.



Nước mắt nóng bỏng trào ra, Lang Hoa dùng tay áo lau lau khóe mắt phân phó A Quỳnh: “Cầm hòm thuốc của ta qua đây, chuẩn bị kéo, kim khâu, sợi dâu và nước nóng, mọi người rửa tay rồi qua giúp đi…”



Lang Hoa nói xong nhìn Cố Thế Hoành: “Phụ thân dẫn tổ mẫu ra ngoài trước đi, để cho tổ mẫu nghỉ ngơi thật tốt.”



Đám người Bùi Tư Thông lần lượt đi ra ngoài, Lang Hoa ngồi ở trên giường cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Từ Tùng Nguyên, có lẽ thương thế kia còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của nàng, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của Từ Tùng Nguyên từng chút từng chút tan biến.



Lang Hoa nhìn Từ Tùng Nguyên bằng ánh mắt sâu thẳm, “Khải Chi ở Quảng Nam vẫn chưa có tin tức… Ninh Vương làm loạn, chúng ta chẳng những phải khiến hắn thua không còn manh giáp, còn phải mượn cơ hội này tăng cường cho mình... Người cảm thấy con gả cho Bùi Khởi Đường thì không sao rồi, nhưng cũng không phải như người nghĩ, Bùi Khởi Đường là Tề Đường, Hứa thị nói đều là thật.”



“Người phải giúp chúng con.”



Lang Hoa biết mình nói như vậy rất buồn cười, nhưng nàng hy vọng sẽ hữu dụng.