Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 671 : Mua mạng

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Hàng thị mới vừa đứng dậy, lập tức cảm thấy choáng váng, người vẫn chưa đi tới cửa trước mắt đã tối sầm lại không có tri giác.



Lần nữa tỉnh lại, bà đã nằm ở trên giường rồi.



“Đứa bé này,” Cố lão thái thái nở nụ cười, “Làm sao mang thai cũng không nói một tiếng, thật là doạ lão thái bà ta hết hồn.”



Hàng thị vừa định nói, liền cảm thấy trên đùi nóng hầm hập.



“Đừng động,” Cố lão thái thái kéo tay Hàng thị, “Lang Hoa đang châm cứu cho con, có thể sẽ có chút không thoải mái, một lát nữa sẽ ổn thôi.”



Hàng thị ngước mắt lên, quả nhiên thấy Lang Hoa đang bận rộn: “Lang Hoa vất vả như vậy, con lại thêm phiền...”



“Đây là chuyện vui, mọi người sẽ chỉ cảm thấy vui mừng,” Cố lão thái thái cười nói, “Theo ta thấy đây là điềm tốt, nói không chừng cứ như thế, Tùng Nguyên cũng sẽ khoẻ lại.”



Một câu “Tùng Nguyên” của Cố lão thái thái suýt nữa khiến cho nước mắt của Hàng thị rơi xuống.



Cố lão thái thái chẳng những tiếp nhận bọn họ, còn coi bọn họ thành đứa trẻ của nhà mình, ân tình như vậy bảo bọn họ phải báo đáp thế nào.



Hàng thị dùng sức siết chặt tay Cố lão thái thái, sau này bà phải coi Cố lão thái thái như mẫu thân.



“Rất lâu không có thêm người rồi,” Cố lão thái thái nói, “Tùng Nguyên đã biết chưa?”



Hàng thị lắc lắc đầu: “Con vẫn chưa kịp nói cho lão gia.” Không ngờ đột nhiên lại biến thành thế này.



“Phụ thân sẽ biết,” Lang Hoa cất kim đi, trên mặt lộ ra nụ cười: “Khải Chi cuối cùng không phải nhỏ nhất nhà nữa rồi.”



Trong bầu không khí thoải mái, trái tim co thắt của Hàng thị cũng buông lỏng xuống.



“Ngủ đi,” Cố lão thái thái nói, “Bây giờ không có việc của con, bên chỗ Tùng Nguyên có ta và Lang Hoa chăm sóc, bên phía Hàng gia con cũng yên tâm, đã cho người đi đưa tin tức rồi.”
“Đó là ngọc rẻ gì chứ,” Từ Nhị thái thái hạ thấp giọng, “Người nói là những thứ ngọc giả... mua cùng Lễ bộ viên ngoại lang kia...”



Từ Chính Nguyên chỉ muốn lập tức che miệng Từ Nhị thái thái lại, việc mua bán này ông ta đã thua lỗ mấy ngàn lượng bạc, lần này không dễ dàng gì mới có cơ hội để cho ông ta thay đổi cục diện: “Đừng có làm hỏng chuyện của ta.”



Từ Nhị thái thái không dám nói gì nữa: “Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.”



“Xảy ra chuyện gì chứ,” Từ Chính Nguyên nói, “Nếu là ta thì ngay cả tiền bạc cũng sẽ không cầm ra ngoài, là mẫu thân nhát gan mới như vậy, chỉ nói một hộp vàng lá kia đã đủ để đuổi những kẻ đó đi rồi.”



“Đi nhanh...” Từ Chính Nguyên nhét cái hộp cho Từ Nhị thái thái, “Còn kéo dài nữa không kịp đâu.”



Từ Nhị thái thái giữ hộp vội vàng xoay người đi ra ngoài, không lâu sau Từ Nhị thái thái đã đổi xong châu ngọc: “Chỉ có tầng phía trên này là thật, phía dưới đều là... giả.”



Từ Chính Nguyên vô cùng hài lòng.



“Lão gia, những kẻ đó tới rồi...” Quản sự đến báo.



Tim Từ Chính Nguyên đập loạn lên, lập tức đưa cái hộp trong tay qua: “Cho bọn chúng, đuổi bọn chúng đi.” Nếu không phải loạn lạc, bọn họ làm sao lại phải uất ức mua mạng với sơn phỉ như thế.



Mấy cái hộp mở ra, trên mặt sơn phỉ lộ ra nụ cười, người đại hộ này, ai ai cũng rất biết điều, không trách Vương đại nhân nói, đây là chuyện tốt.



Cho dù chết một ít huynh đệ, cũng coi như tấm vé, cướp đồ rồi, giết người rồi, quan phủ chẳng những sẽ không tiêu diệt bọn họ, nói không chừng tương lai còn có thể lĩnh công.



“Lấy đi.” Sơn phỉ phất phất tay.



Trong chốc lát vàng lá liền đến tay, hắn lắc lắc, trên mặt đen thui lộ ra nụ cười. Thủ hạ lại đưa trân châu tới.



Nụ cười của sơn phỉ càng sâu hơn: “Coi như các ngươi biết...” Hắn lắc lắc trân châu trong tay, nhưng nhíu mày lại, giơ tay gạt nam châu phía trên ra, móc một viên phía dưới bỏ vào trong miệng.