Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 672 : Hốt hoảng chạy trốn

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


“Rắc” trân châu bị cắn vỡ.



Quản sự Từ gia lui về phía sau một bước theo bản năng.



Trên mặt sơn phỉ đã xuất hiện vẻ quái lạ, hung ác nghiến răng, rồi há miệng nhổ toẹt một cái.



Trân châu vỡ thành hai nửa đập mạnh vào mặt quản sự.



Quản sự còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, liền nhìn thấy cái tay cầm gậy gỗ của mình bay qua trước mắt.



Máu tươi phun ra.



“Giết người rồi!”



Có người kêu lên một tiếng, gia nhân nhát gan bất chấp hết mọi thứ, ném gậy gộc trong tay xuống rồi chạy vào trong viện.



“Bọn chúng tưởng chúng ta là người trên núi dễ lừa gạt à,” Sơn phỉ hung ác liếm liếm máu tươi bắn trên mặt, “Đi, cùng ta vào xem xem bọn chúng cần tiền hay cần mạng.”



Một sơn phỉ khác thu hộp lại, trong mắt lộ ra ánh sáng tham lam: “Xem xem nhà bọn chúng còn có bao nhiêu vàng lá.”



Sơn phỉ đi lên trước vung cương đao trong tay lên, gia nhân ngăn ở trước mặt đều ngã xuống.



“Không hay rồi, mau... mau chạy đi!”



Tiếng kinh hô truyền tới nội viện.



Từ lão phu nhân nghe lời này run cầm cập, mặt đầy kinh ngạc, bà ta bỏ ra nhiều đồ như vậy, lại không thể ngăn cản sơn phỉ.



Từ Nhị nãi nãi che chở hai đứa bé trong lòng.



“Lão phu nhân...” Quản sự hốt hoảng nhất thời không nói ra lời, chỉ là không ngừng vung tay, “Chạy... chạy... mau... chạy đi...”



Tay cầm kiếm của Từ Chính Nguyên phát run: “Mẫu thân... mẫu thân... làm sao đây... chúng ta làm sao đây... Mẫu thân... người mau nói đi... chúng ta...”



“Đi...” Từ lão phu nhân nói, “Mau... đi từ hậu viện.”



Đi?




Tại sao lại đến nước này chứ, nếu như đại bá ở đây thì tốt rồi, ít nhất đại bá và đại tẩu sẽ có cách.



Cửa hậu viện bị mở ra,



“Người ở đây.”



Từ Nhị nãi nãi nghe có người kêu lên một tiếng, gia nhân trước mặt đã cầm gậy trong tay lên.



Dường như có bóng người nhào tới, Từ Nhị nãi nãi lập tức cảm thấy ống tay áo bị người ta kéo.



“Nãi nãi đi mau...” Ma ma quản sự đẩy Từ Nhị nãi nãi một cái.



Từ Nhị nãi nãi kéo Xảo tỷ nhi chạy về phía trước, sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của ma ma quản sự, bà đã không còn dám quay đầu nhìn, chỉ cúi người xuống ôm thật chặt Xảo tỷ nhi tông cửa xông ra, gia nhân bên cạnh càng ngày càng ít, ra ngoài cửa rồi cũng loạn lên.



“Nhị nãi nãi.” Đang lúc Từ Nhị nãi nãi mù mờ luống cuống, chỉ cảm thấy cả người nhào về phía trước, tiếp đó bị lôi vào rồi một con hẻm khác, trong hẻm là một cái viện nhỏ.



Đây là chỗ ở của hạ nhân Từ gia.



Một lát sau, Từ lão phu nhân cũng được dẫn vào.



Bất kể như thế nào, cũng may là chạy ra được, bây giờ chỉ hy vọng sơn phỉ đừng đến đây.



Lúc tất cả mọi người chưa hoàn hồn lại.



Hạ nhân Từ gia kinh hoảng chỉ về phía đại trạch Từ gia, chỉ thấy đại trạch khói dầy đặc cuồn cuộn, ngay sau đó ánh lửa xông lên.



“Những sơn phỉ kia, cướp đồ rồi... phóng hoả thiêu... thiêu nhà rồi.”



Từ lão phu nhân thấy tình cảnh như vậy gần như muốn ngất xỉu, trong thạch thất có thể giấu người, nhưng không tránh được lửa, Chính Nguyên phải làm thế nào?



“Mau đi...” Từ lão phu nhân nói, “Mau đi xem xem... Nhị lão gia... Nhị lão gia thế nào rồi, bọn họ có bị thiêu không...”



Tất cả hạ nhân Từ gia đều co rút lại, không có ai đáp lại.



Trái tim Từ lão phu nhân dường như muốn nứt ra, Chính Nguyên, Chính Nguyên của bà ta, ai mau tới cứu bọn họ.