Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 674 : Buồn vui đan xen

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Hạ nhân Từ gia ba chân bốn cẳng bận rộn nửa ngày mới đưa Từ Chính Nguyên xuống được.



Từ lão phu nhân lập tức đi tới kiểm tra, tay Từ Chính Nguyên vẫn mềm, cổ cũng chưa bị cắt, vẫn còn một tia hơi thở yếu ớt.



Sơn phỉ hiển nhiên cảm thấy hành hạ người như vậy càng thú vị hơn.



Nhìn rất tàn nhẫn, nhưng cũng may người còn sống…



Chính Nguyên còn sống.



Từ lão phu nhân suýt nữa mừng đến rơi nước mắt, nhưng ngay lập tức, bà liền bị vết thương trên người Từ Chính Nguyên doạ cho một phen. Mũi đã vẹo sang một bên, mắt phải dường như ngâm ở trong máu, hai gò má phồng lên khác thường.



“Lão gia... trong miệng… có đồ.” Từ Nhị thái thái đưa tay ra nhẹ nhàng động vào, từng viên trân châu nhuốn máu lập tức lăn ra khỏi miệng Từ Chính Nguyên.



Đây là những hạt châu giả kia.



Sơn phỉ quả nhiên là bởi vì hạt châu giả mới tới trả thù Từ gia.



Từ lão phu nhân nhìn trân châu nhuốn máu không biết nói gì, trên mặt là vẻ vừa căm hận vừa hối hận.



“Lão gia người đây là…” Từ Nhị thái thái cuối cùng khóc thành tiếng, “Thiếp đã sớm khuyên người, người lại không chịu nghe… cuối cùng vì những thứ này… hại người một nhà chúng ta. Người… người nói cho thiếp biết Sinh ca ở đâu... Sinh ca bị người để ở đâu rồi.”



Từ lão phu nhân kéo cổ tay Từ Nhị thái thái: “Giờ đã là lúc nào rồi, ngươi còn oán trách nó, sớm biết như vậy ngươi đi làm gì? Ngươi nhìn nó đổi trân châu, giờ đây xảy ra chuyện ngươi lại đẩy sạch sẽ.”



Từ Nhị thái thái uể oải trên đất, bà đã không quan tâm ai đúng ai sai nữa rồi.



Dù tất cả đều trách bà, bà cũng không sao cả.



Bà ta chỉ muốn biết Sinh ca đâu rồi.



Bà ta tìm khắp đại trạch Từ gia, lật xem từng thi thể trên đất, nhưng không thấy bóng dáng Sinh ca. Kỳ vọng duy nhất của bà là Từ Chính Nguyên, bà hy vọng biết bao Từ Chính Nguyên tỉnh lại nói cho bà biết, Sinh ca được ông ta bảo vệ rồi.



Xảo tỷ nhi đỡ Từ Nhị thái thái: “Mẫu thân đừng cuống, nhất định có thể tìm được đệ đệ.”




Lời của Từ Tùng Nguyên khiến cho Lang Hoa cong môi lên, nụ cười hiện lên trên mặt, nước mắt cũng chảy xuống.



Nhìn bộ dạng này của con gái, mũi Từ Tùng Nguyên cay cay: “Làm... mọi… người lo lắng rồi.”



“Phụ thân là vì cứu tổ mẫu,” Lang Hoa nói, “Con biết cả, không ngờ một văn thần như phụ thân, lại có thể như vậy.”



Từ Tùng Nguyên lắc lắc đầu: “Bảo vệ... gia... đình... còn phân… cái gì mà… văn thần… võ tướng...”



Đang nói chuyện thì Hàng thị tiến vào.



Nhìn thấy Từ Tùng Nguyên, nước mắt Hàng thị lập tức chảy xuống, bà còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ âm dương xa cách, bà sẽ không còn cơ hội nói cho Từ Tùng Nguyên biết bà lại có thai rồi.



Lang Hoa đứng dậy muốn để Từ Tùng Nguyên và Hàng thị nói chuyện riêng, nhưng bị Hàng thị kéo tay lại: “Mặc dù đệ đệ con vẫn chưa quay về, người một nhà chúng ta cũng không dễ gì mới đoàn tụ, nếu không nhờ con, phụ thân con có thể đã không còn nữa...”



Lang Hoa cắt đứt lời Hàng thị: “Nếu đã là người một nhà, mẫu thân cũng không cần nói những thứ này.”



Hàng thị cười gật đầu: “Là ta không tốt.”



Lang Hoa đỡ Hàng thị ngồi xuống: “Mẫu thân bây giờ nên nói tin tức tốt cho phụ thân đi, lúc phụ thân bất tỉnh nhân sự, người không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.”



Vừa nói như vậy Hàng thị đã đỏ mặt, vừa thẹn vừa mừng nhìn Tùng Nguyên: “Lão gia… thiếp có rồi.”



Trên mặt Từ Tùng Nguyên mơ mơ hồ hồ: “Có rồi?”



Hàng thị muốn đào cái hố mà nhảy xuống, đỡ phải xấu hổ như vậy, nếu không phải người Từ Tùng Nguyên bị trọng thương, bà nhất định sẽ đánh một cái, để cho ông thanh tỉnh chút, suy nghĩ hai chữ này rốt cuộc là có ý gì.



Lang Hoa cười nói: “Khải Chi không phải là nhỏ nhất nhà ta nữa rồi, mẫu thân lại có thai rồi, sắp sinh thêm một người nữa cho Từ gia.”



Cái tật xấu này của phụ thân không biết lúc nào mới có thể chuyển biến tốt.



Từ Tùng Nguyên nghe lời này ánh mắt cuối cùng sáng lên: “Chuyện này... là thật sao.”