Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 68 : Bao vây

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


C ái gì mà quan phụ mẫu được bách tính kính yêu?



Trong nháy mắt những người này chỉ hận không thể ăn gan uống máu hắn, cho nên nói lão bảch tính là dễ dàng bị kích động nhất.



Quân đội đóng quân: ליאון đùn đẩy đoàn người, lớn tiếng gào thét nhưn không ăn thua gỉ cả, tiếng khóc của trẻ con truyền tới, khắp nơi đều là một mả rối bời, thế nhưng những thanh âm này đến lỏ tải Vương Kỹ Chấn lại vô cùng thoải mái.



Lý Húc nhìn về phía Vương Kỳ Chấn, “Cái này. Sẽ không gây ra chuyện gì chứ?”



Vương Kỳ Chấn hận không thể gây ra chuyện, cứ náo loạn như thế, Mẫn Hoài cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng đừng mơ trốn được việc bị xử phạt. Mẫn Hoài với Vương gia không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.



"Tránh ra, tránh ra.”



“Tránh ra.” Trong đám người truyền tới thanh âm, mấy người giương một cái nổi lớn đi đến. “Đây là muốn làm gì thế?” Mọi người nhỏ giọng nghị luận. “Đem nấu tên cẩu quan kia."



Có người kêu một tiếng.



“Đúng, nấu, nấu hắn, kéo hẳn ra ngoài nấu...”



Đám người lập tức vui mừng, ônào nép vào hai bên, để cho người|ါးfa sau dem nổi lớn lên, saũ đó có người bắt đấu reo hò thêm nước vào trong nổi lớn.



Vương Kỳ. Chấn rất hài lòng, đây chính là kết quả mà hắn sắp xếp, căn bản không cẩn đến khi triều đình thẩm vấn Mẫn Hoài thì hẳn cũng sẽ bị trăm họ ném vào nổi lớn.



Hôm nay... chính là ngày giỗ của Mẫn Hoài. Cũng là ngày tốt đẹp của Vương Kỳ Chấn hẳn.



Vương Kỳ Chấn kéo Lý Húc đến chỗ yên tĩnh thấp giọng nói: “Không bằng chúng ta chiã nhau ra hành động, ngươi đến Cố gia tìm chững cứ, ta ra khỏi thành đi lấy chỗ lương thực kia, tránh cho Hàn Chương đột nhiên đổi chủ ý muốn che chở cho cậu của hắn.”



Lý Húc cảm thấy cái chủ ý này vô cùng hạy, đem so sánh Hàn Chương và già trẻ Cố gia, đương nhiển Cố gia dễ dàng đối phó hơn, Vương Kỳ Chấn nguyện ý xung phong xông trận thì cứ để cho hắn đi làm.



Lý Húc khom người nói: “Điệt nhi đều nghe theo thúc”
Phó tướng bên cạnh nhìn thấy Lý Húc do dự không quyết lập tức nhíu mày lại. Lý đại công tử sẽ không bị một nữ hài tử hù dọa đó chứ?



Việc cha con Vương Nhân Trí thua ở trong tay Mẫn Hoài là chuyện mọi người đều đã biết, nhưng đó là trước đây, tình thế bây giờ đã thay đổi rồi.



Cố gia nhất định cho là Hàn ngự sử sẽ đứng về phía Mẫn Hoài, đó chính là sai hoàn toàn.



Hàn ngự sử và hắn đều là vì Thái tử, làm ra chuyện hôm nay chính vì muốn hại chết Mẫn Hoài, làm sao có thể nói giúp cho Cố gia và Mẫn Hoài được?



Cố Lang Hoa cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, căn bản không hiểu được thế gian hiểm ác, tiểu cô nương như vậy ở bên trong nhà trong để cho người khác cưng chiều thật tốt sống qua ngày là được, sao lại đến động vào những chuyện này làm gi?



Thật sự coi mình được Phật Bồ tát điểm hóa, tới làm ra vẻ thần thông sao?



Lý Húc cười nói: “Như thế cũng tốt, vậy thì mời Hàn ngự sử tới đây đi!” Đây chính là chuyện mà hẳn cấu cũng không được.



Cố tam thái thái nghe nói đến chuyện bên ngoài cơ hổ như muốn ngất đi. Lấn này Cố gia xong rối, quạn binh từ đâu đến cửa như thế, chỉ cẩn nghĩ chút thôi là bà ta đã bị doạ cho tay chân run rẩy, Cố Lang Hoa còn thật sự cho rằng quan binh không tra ra được cái gì sao?



Trong rương hòm của bà ta vẫn còn để mấy tờ biên lai cầm đổ và biên lai vay nợ, vạn nhất bị ra thì phải làm như thế nào mới tốt?



Cố tam thái thái nhìn về phía Thu Đường bên cạnh, đứng lên lại lắc lư mấy bước. Thu Đường kinh sợ hô lên, “Thái thái, thái thái, người làm sao thế?” Cố tứ thái thái vừa muốn bước lên trước xem, Cố lão thái thái đã liếc Cố tam thái thái một cái, lãnh đạm nói: “Con dâu ba cơ thể không thoải mái thì đi về nghỉ ngơi di.”



Cố tam thái thái như được đại xá, lập tức tiến lên cáo lui.



Cố tứ thái thái rốt cuộc cũng hiểu vì sao cha con Vương Nhân Trí lại dẫn binh đến kê biên tài sản của điển trang, người đảm đương ở phía trước là Lang Hoa.



Bà không khỏi lo lắng cho Lang Hoa, “Hay là con đi xem một chút...”



“Không phải vội." Cố lão thái thái nói, “Nơi này là Cố gia, chỉ cần lão thái thái ta còn sống thì không có kẻ nào dám động đến một sợi tóc của Lang Hoa cả."