Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 69 : NGÁTXiU
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
ởi bên cạnh Cố Lang Hoa không nhiêu, nhưng đều là lão gia nhân ược Cố lão thái thái tin tưởng.
Cho nên Cố lão thái thái mới khônghế nóng vội.
Cố lão thái thái giống như một cái cây đại thụ, dùng toàn bộ chất dinh dưỡng trong thân thể mình để tưới nhuẩn mâm nón Cố Lang Hỏa.
Cố tứ thái thái nghĩ thông suốt điểm này cũng thấy yên lòng.
“Tới rồi." Phó tướng hướng Lý Húc bẩm báo, “Không chỉ là Hàn ngự sử và Mẫn Hoài, Hàn Chương cũng tới rồi!”
Lẩn này kịch hay sắp mở màn rổi.
Hàn Chương tướng quân để bình lại bên ngoài của Cố gia, mấy người lần lượt đi vào của lớn, Hàn ngữ sử sắc mặt âm trầm, Hàn Chương uy phong lâm lâm, Mản Hoài vẫn là một khuôn mặt thanh quan như cũ, không cỏ sợ hãi, chỉ có bộ mặt đẩy vẻ thản nhiên.
Cố tam thái thái nấp ở một bên không khỏi muốn khen ngợi, Mẫn Hoài thật là không dễ bị kích động, trách nào có thể gánh được cái danh tiếng thanh quan nhiều năm như thế.
Bất luận như thế nào, bà ta SË không thể để cho quân lính kế biên tài sản của Cố gia, cho dù là thứ đổ vỡ nát rồi bà ta cũng sẽ đau lòng, bọn họ không phải muốn đổ của Mẫn gia sao? Bà ta sẽ tìm ra thứ đổ Mẫn Giang Thân mang tới đưã cho bọn họ.
“Đi." Cố tam thái thái dặn dò Thu Đường, “Đi đến phòng đại tiểu thư tìm đổ."
Lúc này, Cố Lang Hoa đang Cổ lão thái thái ÄN nhà đãi khách trong
phòng chính, trong phòng chỉ có hai tiểu nha hoàn tam đẳng ở một bên đang tán gẫu.
Cố tam thái thái không khỏi cười nhạt, hạ nhân cũng buông lỏng thành cái bộ dạng này, Cố Lang Hoa còn muốn ngăn quân lính tới kiểm tra sao?
Haitiểu nha hoàn cuối cùng cũng phát hiện ra. Có tam thái thái, vội vàng đứng lên hành lẻ, Cố tam thái thái cũng ူမျိုး để ý tới đi thẳng về phía phòng trong, tiểu nha hoàn muốn tiến lên trước nói chuyện, bị Thu Đường RINN: ản nhìn một cái, bị doạ cho lập tức cúi đấu.
Cố tam thái thái dân Thu Đường ra khỏi RË, một cái bóng đen núp bên ngoài nhà nghe lén lặng lẽ rời đi, đem tất cả những lời nghe đữợc bên ngoài phòng Cố Lang Hoa nói lại cho chủ tử không sót một câu một chữ nào.
Bóng đen thấp giọng nói: “Đại tiểu thư nói thật sao? Nếu như là thật, chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Chủ tử" kia nói: "Nói cách khác, Mẫn Hoài tham ô căn bản là một vở kịch". Mục đích thực sự là muốn bắt cá lớn tới căn câu kia.
Bóng đen gật gật đầu
“Chủ tử” suy nghĩ chốc lát, đứng lên từ trong rương lấy ra một cái đèn khổng minh, “Nghĩ mọi cách ra ngoài thả đèn khổng lên.”
Bóng đen đáp một tiếng, đội nón lá rộng vành cúi đầu đi ra cửa.
Hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chuyện của Mẫn Hoài, sẽ không có ai chú ý đến cái cửa nho nhỏ bên hông kia, bóng đen khéo léo mở chốt cửa, từ khoảng trống giữa mấy cây trúc chuồn ra ngoài, chẩn không ngừng chạy về hía con hẻm, chỉ cần chạy ra khỏi chỗ của của con hẻm này sẽ đến cải viện tử bỏ oang kia. Vào viện tử rồi, cô ta có thể đốt đèn khổng minh thả lên, sau đó lại yên tỉnh trở về Cố gia.
Chỉ cân cô ta nhanh nhẹn chân tay thì thời gian một khắc đồng hô là có thể đem tất cả mọi chuyện làm xong, sẽ không bị bất kỳ ai phát hiện ra.
Tất cả đều nằm trong dự tính của cô ta, cô ta run rẩy đốt đèn khổng minh, mắt thấy đèn khổng minh từ từ bay lên, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười.
Dường như là đúng lúc đó, một viên đá cuội bắn ra, xé một chỗ rách thật to trên đèn khổng minh, đễn khổng minh lập tức lảo đảo lắc lư rơi xuống
Bóng đen ý thức được cái gì đó, hoảng hốt xoay người muốn chạy trốn, thế nhưng đã không còn kịp rổi, cô ta nhìn thấy một người đang chắn trước mặt cô ta.
Cô ta ngẩng đầu nhìn người đó, là Tiêu Ấp, cô ta cắn cắn răng, xoay người chạy về hướng khác, đột nhiên cảm giác trên mặt ngưa ngứa, cô ta theo bản năng đưa tay ra bắt, thế nhưng lại bắt được một cái dây áo, cô ta không tự chủ được nhìn lên trên, nhìn thấy một người khuôn mặt người treo ngược trước mặt cô ta.
Cô ta kinh hải kêu lên một tiếng rối lập tức ngả xuống đất, ngất đi.