Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 682 : Thái tử chết

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Hộ vệ phủ Thư Vương đỡ Thái tử lên, đoàn người không ngừng chạy ra ngoài thành.



Cách thành càng ngày càng xa, Thái tử lại có chút mệt mỏi muốn ngủ.



“Thái tử gia,” Tiếng Thư Vương truyền tới, “Ngài còn nhớ ta đã nói gì không?”



Thái tử mờ mịt mở mắt.



Ánh mắt Thư Vương đặc biệt trong suốt: “Tiên hoàng từng nói với ta, thân là hoàng thất, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nếu không thể luôn ra sức giúp đỡ triều đình, vậy thì chỉ có thể làm một chuyện tương xứng với thân phận.”



Thái tử gật gật đầu, mấy ngày nay Thư Vương lải nhải chính là nói những thứ này.



“Bây giờ là lúc nên làm chuyện này,” Thư Vương nói, “Muốn ngươi hoàn thành cùng ta.”



Thái tử vừa định hỏi là cái gì, chỉ nhìn thấy trước mắt chợt lóe sáng, Thư Vương rút ra một cây cương đao, ngay sau đó hắn cảm thấy lưng đau nhói, một dòng máu tươi nóng bỏng lập tức bắn tung toé ra.



Thái tử kinh ngạc trợn to hai mắt, đau đớn và kinh ngạc khiến cho biểu tình của hắn trở nên vặn vẹo, môi không ngừng run rẩy, muốn nói nhưng không phát ra được nửa điểm tiếng động.



Thư Vương Nhất nhất định là đầu phục Ninh Vương rồi, bây giờ muốn lấy đầu hắn đi tranh công trước mặt Ninh Vương...



“Không phải Ninh Vương,” Thư Vương khẽ mỉm cười, “Ta không dám giúp thằng ngốc kia ngồi lên hoàng vị, ta sợ ban đêm Tiên hoàng tới đòi mạng ta. Có điều là ai đã không còn quan trọng nữa, dù sao ngươi đã không thấy được. Ngươi yên tâm, chuyện này qua đi, ta lấy Vương tước đảm bảo, vẫn để cho tên ngươi ở trong gia phả hoàng thất, bởi vì ngươi cũng coi như đã làm một chuyện hợp với thân phận.”



“Là chuyện tốt, ngươi chết rồi sẽ có rất nhiều người sống tiếp.”



Thư Vương nói xong lại đâm một đao vào bụng Thái tử, sau đó bình tĩnh phân phó tùy tùng: “Mau đi báo tin cho Mã Thụy đại nhân… người Kim và Ninh Vương cấu kết muốn giết hại Thái tử, mời bọn họ mau tới giúp đỡ…”




Mã Thụy lập tức phân phó: “Còn ngẩn ra làm gì? Chẳng lẽ chúng ta hôm nay phải nhìn thấy Thái tử và Thư Vương cùng… chết ở chỗ này sao?”



Mấy người lúc này mới phản ứng được, lập tức tiến lên đỡ Thư Vương dậy, chia ra kiểm tra hơi thở của Thái tử và Thư Vương.



Sau một hồi bận rộn, Thư Vương mới từ từ tỉnh dậy, nhưng mắt Thái tử trợn to, không thể nhắm mắt.



“Thư Vương gia,” Mã Thụy nói, “Thái tử điện hạ đã mất rồi, ngài… có nghe thấy Thái tử điện hạ nói gì không? Chúng ta phải làm thế nào đây?”



Thư Vương hồi lâu mới nói: “Thái tử nói… đóng ải, cứu giá…”



Đóng ải.



Đây là quy củ thời Cao Tông đã định, nếu như quốc nội Đại Tề gặp phải chiến sự nghiêm trọng, Tướng quân phòng thủ biên cương phải lập tức phong tỏa biên ải quan trọng, luôn luôn chuẩn bị nghênh chiến.



Mấy vị Tri phủ nhìn nhau, nếu như Ninh Vương thật sự cấu kết với Kim quốc, vậy ắt phải tăng thêm phòng bị.



“Làm thế nào?” Tri phủ Tư Châu nhìn Mã Thụy, “Nếu như như vậy, đứng mũi chịu sào chính là Chân Định và Thái Nguyên, bây giờ Tướng quân đóng quân biên ải hẳn là Vinh Quốc Công, nhưng Vinh Quốc Công đã lâu chưa trở lại Thái Nguyên rồi, bây giờ hẳn cũng chạy đến kinh thành cứu giá…”



“Kinh thành bị phong tỏa, chúng ta lại không thể bẩm báo với Hoàng thượng.”



“Không bảo vệ tốt Thái tử là trọng tội của chúng ta,” Mã Thụy nói, “Nếu như lại để cho Kim quốc xông vào quan nội, tội của chúng ta sẽ càng thêm không thể tha thứ, cho nên bây giờ không thể lại đi sai một bước nào nữa. Thái tử gia ở Kim quốc lâu như vậy, hiểu rõ tình hình của Kim quốc nhất. Nếu như Thái tử nói ra như vậy, sợ rằng biên ải đầy nguy khốn, chúng ta phải lập tức ngăn Vinh Quốc Công đi đến kinh thành, mời ngài ấy đến biên cương… Biên cương mà thật sự xảy ra chuyện thì trước mặt sau lưng chúng ta đều có địch, càng không có cách nào cứu Hoàng thượng và Thái hậu nương nương.”



Mã Thụy vừa dứt lời, liền nghe có người nói: “Các vị đại nhân, phản quân đến rồi, người chúng ta mang theo không đủ… mau rời khỏi đây đi!”