Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 683 : Đợi cơ hội này

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


“Mau, khiêng Thái tử gia lên, đi mau.”



Đang nói chuyện, một đội nhân mã đã đánh qua đây.



“Chúng ta chỉ có mấy trăm người, bọn chúng xem ra... hơn nghìn.”



Nghe thấy lính trinh sát bẩm báo, sắc mặt tất cả mọi người càng thêm khó coi.



“Việc không nên chậm trễ,” Mã Thụy nói, “Chúng ta chia ra làm việc, các ngươi đi tìm Vinh Quốc Công, ta đưa thi thể của Thái tử nghĩ cách rời đi, nếu như mọi người đều bình an, chúng ta tập hợp tại Bình Dương.”



Tri phủ Tư Châu nhìn Mã Thụy: “Như vậy sao được, các ngươi phải thoát thân thế nào...”



Mã Thụy nói mạnh mẽ: “Nếu như không thể truyền tin tức ra ngoài, để cho Kim quốc tấn công vào Đại Tề, tương lai chúng ta đều là tội nhân của Đại Tề.”



Vẻ mặt Tri phủ Tư Châu nghiêm túc: “Mã đại nhân nói có lý.”



“Vậy cứ như thế mà làm,” Mã Thụy nói, “Trước mặt có lối rẽ, các ngươi nấp trước đi, chúng ta dẫn quân phản loạn đi về phía trước, nhớ là đừng đi con đường cũ, bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải đưa tin tức đến.”



Tri phủ Tư Châu gật đầu.



“Chư vị,” Mã Thụy chắp tay, “Có duyên sẽ gặp lại.” Nói rồi dẫn người rời đi.



“Ta cũng đi cùng ngươi,” Thư Vương đột nhiên đi lên trước, “Thái tử ở đâu... ta sẽ ở đó...”



Hiển nhiên Thư Vương đã điên rồi, Tri phủ tứ châu muốn kêu người kéo Thư Vương lại, nhưng đã không kịp nữa, đám người Mã Thụy đã thu hút sự chú ý của quân phản loạn, quân phản loạn một đường đuổi theo.



“Nấp cả đi,” Tri phủ Tư Châu nghiến răng, “Chúng ta cứ dựa theo an bài của Mã đại nhân, nhất định phải đưa tin tức cho Vinh Quốc Công, để Vinh Quốc Công đốt khói báo động ở biên cương.” Ông ta không thể để cho Mã Thụy uổng công trải qua nguy hiểm.



...



Một chạy, một đuổi.



Hơn ở chỗ Mã Thụy và Thư Vương đã sớm quen thuộc địa thế xung quanh, có thể kéo dài khoảng cách với quân phản loạn.



“Khá ổn rồi,” Thư Vương nói, “Để thi thể Thái tử ở lại đây đi.”



Đúng, ở nơi này.



Đây là đầu người bọn họ tặng cho Ninh Vương, đầu Thái tử.



Chỉ có như vậy trong kinh mới có thể biết được tin Thái tử chết nhanh nhất.
Đóng ải, cứu giá.



Một là đối phó với Kim quốc, một là đối phó với Ninh Vương.



Nếu như nói Thái tử hồ đồ cả đời, như vậy chỉ có lần này là anh minh.



Nhưng Hàn Chương biết, đây sợ rằng không phải là ý của Thái tử. Nếu như Thái tử có thể thông minh như vậy, cũng sẽ không rơi đến bước đường ngày hôm nay.



“Quốc Công gia, chúng ta nên làm thế nào?” Phó tướng tiến lên hỏi.



Nếu như đóng ải, hắn sẽ phải đi Chân Định, Thái Nguyên chủ trì đại cuộc, vậy có nghĩa là hắn không thể đi kinh thành cứu giá.



“Quân của Hàn gia nhiều năm đóng giữ biên cương,” Hàn Chương nói, “Chúng ta không thể để cho biên cương có chút sơ xuất nào, chỉ có biên cương không sao, triều đình mới có thể yên tâm dẹp nội loạn.”



“Trở về biên cương.”



“Trở về biên cương.”



“Trở về biên cương.”



Các tướng sĩ bên cạnh hô to.



“Được,” Nội trong ba ngày chúng ta phải đốt khói báo động ở biên cương lên.”



...



Kinh thành.



Trong phòng Bùi gia, Bùi Đại nãi nãi ngồi xếp bằng ở trên đệm hương bồ, không ngừng niệm kinh phật.



Từ khi kinh thành bị bao vây, nàng ta chính là như vậy, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, niệm từ sớm đến tối. Nàng ta đóng cửa không ra ngoài, cho đến khi đợi được kết quả cuối cùng.



Là Bùi Khởi Đường thắng hay là phụ thân thắng.



Là Ninh Vương thắng hay là Hoàng đế thắng.



Chuyện bây giờ đã rất rõ ràng, phụ thân là người của Ninh Vương, sở dĩ gây ra động tĩnh ở Quảng Nam là vì thu hút Bùi gia và cấm quân tới.



Như vậy, Ninh Vương mới có thể nhanh đạt được mục đích như thế.