Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 704 : Long trời lở đất

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Dựa vào cái gì.



Không có đan thư thiết khoán*, chỉ là một cái sắc phong bí mật, nếu như người Giao Ly không thừa nhận, bọn họ có thể làm gì.



* Đan thư là văn thư viết bằng son, thiết khoán là khoán ước chế bằng sắt, dùng để ban cho bề tôi có công mà truyền cho con cháu được miễn tội



Bọn họ không làm được gì cả.



Chu phu nhân lui về phía sau từng bước một.



Đàm Thịnh nói: “Chu gia cũng chưa từng muốn làm bề tôi của Giao Ly chúng ta, cái gọi là dựa vào chẳng qua là lót đường cho Ninh Vương mà thôi, ai biết Ninh Vương không đánh thắng trận... Bây giờ quay đầu muốn dựa vào Giao Ly chúng ta, các ngươi từng làm gì cho Giao Ly? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.”



Xung quanh lại là một tràng cười.



“Một người Tề muốn Giao Ly che chở... vậy phải xem xem ngươi có mấy phần bản lĩnh.”



Có người nhổ một cái: “Còn muốn ra lệnh cho chúng ta, cũng không tự nhìn xem mình là ai.”



Chu phu nhân chỉ cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, nữ quyến Chu gia thấy vậy cũng đều kinh hoảng, mấy nữ hài tử co rúm ở trong góc khóc nức nở. Hạ nhân Chu gia mặc dù đứng ở trước mặt Chu phu nhân nhưng không dám động thủ với người Giao Ly.



Thuyền đã rời bờ, cho dù bọn họ muốn trốn cũng không biết phải trốn đi đâu.



“Tùm” một tiếng, một nàng dâu nhào qua tay vịn mũi thuyền nhảy xuống nước, chỉ bắn lên mấy tia nước rồi không thấy dấu vết đâu nữa.



Chu phu nhân dường như cũng bị ngâm vào nước biển lạnh buốt, răng không tự chủ được run rẩy, cả người run lẩy bẩy.



Bà ta cũng muốn thoát khỏi biển khổ như vậy, nhưng bà ta không dám, bà ta không nỡ bỏ.



Biết rõ sẽ không có ai đến cứu bọn họ nữa, bọn họ tự rời khỏi đất Tề, lên thuyền lớn của người Giao Ly, chính là tự rước lấy nhục nhã. Ở đất Tề bọn họ tư thông với địch phản quốc, đến Giao Ly bọn họ chẳng qua cũng chỉ là tù binh, mặc cho người ta tùy ý lăng nhục, nhưng bà ta vẫn không thể chết, bởi vì bà ta còn có bọn nhỏ, bà ta chết rồi bọn nhỏ phải làm thế nào.



Nước mắt Chu phu nhân không ngừng rơi xuống, bà ta hoài niệm cuộc sống trước đây, lão gia chưa có mưu đồ ủng hộ lập Ninh Vương, mong tương lai với công lao phò tá vua được phong làm vương khác họ. Cuộc sống của bọn họ thoải mái như vậy, triều đình thỉnh thoảng khen ngợi, Thái hậu còn ban thưởng, Chu gia và Bùi gia gắn bó tương trợ, ít nhất ở Quảng Nam không kẻ nào dám ức hiếp người Chu gia.
Nơi này là Đại Tề, đất của Đại Tề. Tất cả đều tại ông ta, vạt áo Chu Diễm đẫm mồ hôi, bởi vì ông ta là Tướng quân canh giữ biên ải, là ông ta để người Giao Ly vào Đại Tề.



Chu Diễm há miệng, phun ra một ngụm máu.



“Tướng quân, Tướng quân.” Phó tướng gào thét tiến lên đỡ lấy.



“U u” tiếng kèn lệnh không biết từ nơi nào truyền tới, đinh tai nhức óc, át đi tiếng gào thét của nữ quyến Chu gia, ép tiếng cười của người Giao Ly xuống.



Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía ghềnh sông.



Lau sậy bị đẩy ra, mười mấy con thuyền nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người.



Đàm Thịnh thấy vậy bỏ Chu phu nhân trong tay ra, hốt hoảng nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào trên mặt sông lại nổi lên sương mù. Gió thổi sương mù, thổi sóng nước, sau đó từng chiếc từng chiếc chiến thuyền như lưỡi đao sắc bén lao ra.



“Đại nhân, có mai phục, có mai phục, là thuyền của người Tề.”



Bởi vì đây là tiếng kèn lệnh tấn công của quân đội người Tề.



Binh sĩ Giao Ly sợ hãi hô to, tất cả mọi người đều cầm vũ khí lên.



Thay đổi đột nhiên khiến cho người Giao Ly hoàn toàn ngẩn ra giống như bức điêu khắc.



Chu phu nhân ngã xuống đất, ánh mắt sáng lên, trên khuôn mặt tuyệt vọng lộ ra nụ cười: “Là chúng ta, là quân đội của chúng ta.” Là quân Tề, quân Tề đến rồi, bà ta từ trước đến nay chưa hề trông mong quân Tề như vậy.



Tay chân Đàm Thịnh lạnh như băng, bọn họ bây giờ giống như côn trùng bị mạng nhện vây hãm lại, mặc dù trên thuyền có vũ khí, nhưng cũng khó mà ứng đối với tất cả thuyền bè xung quanh. Hơn nữa thủy quân Đại Tề xuất hiện ở đây sẽ có một kết quả đáng sợ hơn, bọn chúng có thể từ nơi này tiến vào sông Phú Tương, có thể tấn công vào Giao Ly.



Ông ta chẳng những không có cách nào thoát khỏi cục diện bao vây trước mắt, ông ta sẽ còn vì vậy mà trở thành tội nhân của Giao Ly, bởi vì ông ta không cảnh báo với Vương thượng. Trong chớp mắt long trời lở đất.