Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 738 : Ta chính là triều đình

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Từ lão phu nhân không khỏi hừ lạnh trong lòng.



Từ Cẩn Du vào cung, bà ta sai người thông báo cho trưởng bối trong tộc Từ thị, ý tứ cũng rất rõ ràng, định kêu trong tộc Từ thị thu dọn ra một chỗ cho bọn họ ở.



Tương lai Từ Cẩn Du có tiền đồ, đương nhiên không thiếu lợi ích của người trong tộc. Nhưng trưởng bối trong tộc vì lần trước đến phủ Khánh Vương liền sợ vỡ mật, ít nhiều có chút kiêng dè với Cố Lang Hoa, không lập tức sai người trả lời bà ta. Bây giờ nhất định là nghe thấy Khánh Vương mưu phản, lúc này mới vội vàng biểu lộ cõi lòng.



Nói cho cùng, con người đều là cỏ đầu tường, vĩnh viễn coi trọng lợi ích và quyền thế, may mà bà ta vẫn luôn đứng ở đỉnh, vĩnh viễn không cần phải đi cầu xin người mình ghét.



“Bà đã nghe thấy chưa.”



Trưởng bối trong tộc tiến vào, hỏi thẳng Từ lão phu nhân: “Khánh Vương và Khánh Vương phi...” Nói rồi nuốt nước bọt, không biết phải nói tiếp thế nào.



Từ lão phu nhân gật gật đầu: “Tộc công từ từ nói, chuyện bên ngoài ầm ĩ lớn như vậy, tôi cũng có nghe được.”



Cũng chính là nói, bà ta cái gì cũng biết.



Trưởng bối Từ thị cau mày: “Vậy bà định làm thế nào? Cứ trơ mắt nhìn, hay là... hay là... bà... rốt cuộc có hay không...”



Cái gì mà có hay không.



Một câu cuối cùng hỏi đứng Từ lão phu nhân.



Từ lão phu nhân nói: “Tộc công đang nói gì thế? Người không phải nói chuyện Khánh Vương mưu phản sao? Ta và Khánh Vương, Khánh Vương phi không có bất cứ quan hệ gì...”



Từ lão phu nhân vừa dứt lời, Từ Chính Nguyên sai người khiêng vào phòng.




“Người đó rất có khả năng chính là Lưu Cảnh Thần, người mà đương kim Hoàng thượng tín nhiệm nhất, ân sư của con, Lưu tướng.”



Ông ta có thể mắng Cố Lang Hoa không biết lễ nghĩa liêm sỉ, có thể như đinh đóng cột không cho Cố Lang Hoa đổi sang họ nhà mẹ đẻ, có thể không tin mỗi câu nói của Cố Lang Hoa, nhưng Từ Tùng Nguyên cũng nói như vậy...



“Tùng Nguyên nói, phủ Khánh Vương muốn rời khỏi kinh, không chỉ do bị gán cho tội danh mưu phản, mà còn vì Hoàng thượng thân cận với nịnh thần, e rằng sẽ khó nghe lọt tai lời can gián của trung thần.”



“Ai là nịnh thần,” Từ lão phu nhân lớn tiếng quát, “Nó nói là ai? Lưu tướng? Chuyện cười, Lưu tướng làm sao có thể là nịnh thần.” Tùng Nguyên lại nói ra lời như vậy, đúng là đã bị Cố Lang Hoa thao túng rồi.



Sẽ không có ai tin loại lời nói bậy này.



Trừ những bè đảng của Khánh Vương ra, cũng sẽ không có ai theo Khánh Vương rời khỏi kinh thành.



“Dưới chân thiên tử, làm sao có thể mặc nó nói linh tinh như vậy,” Từ lão phu nhân nói, “Thật sự có cái gan này thì nó đi báo quan đi, xem xem triều đình sẽ bắt ai.” Lão thái gia chết nhiều năm như vậy rồi, triều đình sẽ không đi tra những chuyện năm đó nữa.



“Khánh Vương phi nói nàng ta không cần đi báo quan, càng không cần đi hỏi triều đình,” Trưởng bối Từ thị liếm liếm môi, “Bởi vì nàng ta chính là triều đình, nàng ta chính là quan phủ, chỉ cần nàng ta biết rồi, chính là kết quả.”



Không cần đi nói rõ với ai, không cần chứng thực với ai.



Trưởng bối Từ thị nói: “Có phải bà đã giết phu quân của bà và muội muội ruột của bà không.”



Sắc mặt Từ lão phu nhân tái mét, người mềm nhũn, suýt nữa thì tê liệt trên ghế.



“Đi rồi, đi rồi, đi cả rồi,” Tiếng gào thét từ trong viện truyền tới, “Cửa tây, cửa bắc toàn là người, rất nhiều người đều ra khỏi thành rồi.”