Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 739 : Ồn ào

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Từ lão phu nhân nghe được lời của hạ nhân, hốt hoảng nhìn trưởng bối Từ thị: “Đây là tình hình gì thế, tại sao nhiều người như vậy đều ra khỏi thành? Bọn họ muốn làm gì?”



Chẳng lẽ là có người công thành rồi?



Sắc mặt trưởng bối Từ thị có vẻ bất ngờ: “Bà thật đúng là nên cho người đi hỏi xem tình thế bên ngoài đi.”



Từ lão phu nhân trầm mặt xuống, bình thường những tin tức này đều là Tùng Nguyên mang về. Bây giờ Tùng Nguyên không quay về nhà, bà ta đương nhiên không biết. Nghĩ tới những thứ này bà ta lại căm hận Cố Lang Hoa.



“Có phải nhân mã của Khánh Vương đến rồi, muốn công thành phải không, nếu như chúng ta còn cố thủ kinh thành…” Từ lão phu nhân lòng đầy lo lắng, lương thực trong thành giá vô cùng cao, quan trọng là bỏ ra giá tiền lớn cũng không mua được lương thực. Tiền bạc bà ta vay mượn khắp nơi phần lớn đều cho Cẩn Du rồi. Bây giờ mà thật sự đóng cổng thành, bọn họ chỉ có thể dựa vào triều đình cứu tế mà sống, còn phải ngày ngày đến bắc thành lĩnh lương thực. Như vậy trong nhà từ trên xuống dưới phải sống qua ngày thế nào?



Từ lão phu nhân thẳng người lên: “Trong tộc định làm thế nào? Chúng ta có phải cần tính toán chút không?”



Bên ngoài truyền tới một trận ồn ào.



Trưởng bối Từ thị yên lặng nghe, hồi lâu mới nhìn Từ lão phu nhân: “Bà có chủ ý gì?”



Từ lão phu nhân cẩn thận suy nghĩ.



Mua lương thực đã không kịp rồi.



Ra khỏi thành sao?



Bọn họ phải dựa vào Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng ở kinh thành, bọn họ không thể đi.



Từ lão phu nhân nói: “Chúng ta không thể hoảng, nói không chừng triều đình rất nhanh sẽ bình phản.” Bây giờ cũng chỉ có thể kỳ vọng như vậy.



Trưởng bối Từ thị hồi lâu đứng dậy, hiển nhiên không hài lòng đối với câu trả lời của Từ lão phu nhân: “Lưu tướng chưa từng nói gì với bà sao?”



Bây giờ nhắc đến Lưu Cảnh Thần, đây rõ ràng là đang ám thị bà ta.



Môi Từ lão phu nhân khẽ run: “Một phu nhân như ta làm sao có thể gặp Lưu tướng.”



Chuyện cho tới nước này vẫn không chịu mở miệng.



Trưởng bối Từ thị cười lạnh: “Nếu bà đã không chịu nói, ta cũng sẽ không hỏi nữa. Những chuyện này vốn dĩ chỉ là Khánh Vương phi nhắc tới, cũng không tới phiên ta đi tra. Tuy nhiên, có chuyện phải lập tức làm, người trong tộc rất nhiều nên lương thực trước đây chúng ta đưa tới trước mắt phải đem về rồi.”
Cả kinh thành cũng thoát khỏi bóng tối bao phủ, chỉ có điều lộ ra trước mắt người khác là một mảnh thê lương.



Đều chạy cả rồi.



Trong một đêm, kinh thành giống như trải qua một tai hoạ lớn, chẳng qua lần này không có ai công thành, chỉ là người ở trong thành tự lựa chọn rời đi.



Đạt quan hiển quý, bách tính bình dân rời đi quá nửa, không, phải nói là còn lại chẳng bao nhiêu người.



Hoàng đế không chịu tin, vậy mà lại có loại chuyện này xảy ra.



Hắn sai Thị Vệ Ti lùng bắt Khánh Vương, nhưng kết quả cuối cùng lại là số người đếm không hết đi theo Khánh Vương ra khỏi thành.



Quan viên trên Cần Chính Điện cúi thấp đầu, không ai dám nói chuyện, trong đại điện vắng lặng như chết.



Cho đến khi các cung nhân khiêng lão Thọ Vương lên đại điện.



Lão Thọ Vương tựa vào cáng, nhìn vẻ mặt tàn ác của Hoàng đế. Hoàng đế nhớ mãi không quên là phải trừ khử Khánh Vương nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ tình thế.



Kim quốc nhìn chằm chằm như hổ đói vào Đại Tề, Ninh Vương lúc nào cũng có thể trở lại kinh thành. Kinh thành vừa trải qua một cuộc chiến tranh, nguyên khí tổn thương nặng nề, đã không phải là thành trì không gì phá vỡ nổi trước đây nữa. Cái này giống như hoàng vị vậy, lung lay sắp đổ. Cho dù không có ai tới cướp, thật ra nó đã không đáng giá một xu rồi.



Nhiều người nguyện ý theo Khánh Vương rời đi như vậy, không phải vì sợ Hoàng đế coi bọn họ thành bè đảng của Khánh Vương để diệt trừ, mà là lựa chọn giữa Hoàng đế và Khánh Vương.



Nói cho cùng, Hoàng đế trừ có một cái địa vị như vậy ra thì chẳng là gì cả. Mất đi đại thần và lòng dân, hắn đã thua rồi, chỉ xem tương lai sẽ chết ở trong tay ai. Ninh vương, Kim Quốc hay là Khánh Vương.



“Sai cấm quân đuổi theo, còn có… Định Viễn Hầu,” Hoàng đế nói, “Dẫn binh mã lập tức truy sát Khánh Vương…”



Hoàng đế vừa dứt lời, võ tướng trên điện đều lắc lắc đầu.



“Hoàng thượng, bây giờ… cấm quân đều không chịu động.”



Sắc mặt Hoàng đế đại biến, Lưu Cảnh Thần cũng cau mày theo.



Đô Ngu Hậu tiến lên một bước khom người nói: “Các tướng lĩnh của cấm quân đều thỉnh cầu Hoàng thượng, trước trừ nịnh thần, sau hãy bình phản loạn.”