Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 79 : Ca ca

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Quân lương đã đóng gói xong, sư khô hạnh cũng công bọc hành lý lên kéo xe ngựa một đường đi về hướng bãc, mọi người ngân ngơ nhìn đội ngũ vận chuyên lương thực này.



Dường như toàn bộ Trấn Giang đều biến thành dồi dào sức sống.



Mån Hoài thậm chí còn đi theo đội ngũ xe ngựa mãi cho đến bên ngoài thành, chủ bạc bên cạnh câm quan phục một đường theo sau không ngừng kêu, “Đại nhân, mặc y phục vào... như vậy còn ra dáng vẻ gì chứ?” “Sợ cái gì.” Mẫn Hoài cười nói, “Đây là Trấn Giang, ta còn sợ mất mặt sao? Quần áo này ta có mặc hay không thì có thê thê nào chứ, mọi người cũng không phải là không biêt ta.”



Chúng bách tính cười ầm lên. "Mấy ngày nay, để cho mọi người đi theo Mẫn Hoài chịu khổ rồi." Mẫn Hoài lại vái lạy một cái, “Đem khẩu phân lương thực cho triều đình mượn, mọi người mây ngày nay cũng không có ăn cơm đi?”



Nghe được hai chữ ăn cơm này, chúng bách tính ồn ào cười nói, “Chỉ cần có thể giúp, cái kia coi là gì chứ.” Bé gái mút tay bên cạnh trợn to hai mắt, “Hôm nay có cơm ăn không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn kia tràn đầy khát vọng. Mẫn Hoài không khỏi nuốt nước mắt vừa trực trào ra lại, ổn định hơi thở rụn rẩy của mình, “Đên đây, mọi người đều mang nổi đên đây đi, chúng ta nâu mây nổi cơm. Mẫn Hoài ta không có bản lãnh gì khác, hôm nay nhưng lại có thể để cho tất cả mọi người đều được ăn no.”



Mọi người lập tức hoan hô lên.



Nổi lớn lần nữa lên kệ, lần này là đem gạo ngon thương nhân lấy từ nơi nào đến đổ Vào trong nổi, trong tiêng củi tí tách, mùi gạo từ từ lan ra.



Bọn nhỏ cố gắng ngửi mùi ngon hiểu kỳ hỏi người lớn trong nhà, “Trong nồi đó là cái gì thế?"



Người lớn nói, “Là gạo, cơm đó.”



Đứa trẻ liều mạng lắc đầu, “Người gạt người, gạt người, đây không phải là gạo,



con thê,...”



gạo rỏi, không phải là mùi vị như vậy, không phải... Trong nổi là cái gì




Là bởi vì Lục Anh ở Trấn Giang cứu được Vân Thường sao?



Nếu là như vậy, trong kiếp trước, có phải Lục Anh biết tất cả mọi chuyện của Trấn Giang hay không?



Hiểu lầm giống như một hạt giống nhọ nhỏ, trong chốc lát lập tức liền rơi vào trong lòng nảng, nàng muôn biêt tât cả chân tướng.



Hàn Chương lập tức nhận ra Lang Hoa cúi đầu xuống, đây là thể nào? Mới vừa rồi còn thật cao hứng, bây giờ làm sao lại khó chịu rôi?



Lang Hoa nói: “Muội phải về nhà với tổ mẫu rồi."



Hàn Chương ôm Lang Hoa xuống tường thành, tiểu cô nương rõ ràng là có tâm sự, Hàn Chương nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, "Có chuyện gì muộỉ có thể nói với ta, ta sẽ giúp muội làm thật tốt."



Có lẽ để cho Hàn tướng quân giúp đỡ sẽ càng thuận lợi hơn.



Lang Hoa suy nghỉ một chút, “Muội hoài nghi cái tện thương nhân thu mua tích trữ gạo chính là kẻ hại chêt phụ thân muội, muội muôn tra cho rõ ràng, trừng phạt hung thủ, an ủi phụ thân linh thiêng ở trên trời của muội."



Hàn Chương phát hiện Cổ Lang Hoa lúc không nói lời nào giống như một tiểu nha đâu, chỉ cân có cái chủ ý gì thì ánh mắt cũng sẽ biên thành kiên định, so với những nữ hải từ nhu nhu nhược nhược hãn thường thây hàng ngày kia hoàn toàn bảt đông.



Duyên phận của con người rất kỳ diệu, có lẽ bởi vì như vậy, hắn mới có thể yêu thích nàng như thê.



Hàn Chương gật gật đầu, "Được, sáng sớm ngày mai ta sẽ để cho người đi đón muội, muội muôn tra thì tự mình tra, tra không ra ta sẽ giúp muội tra.”