Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 89 : Báo tin

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lý Húc nhìn thấy người trong nhà đến, nước mắt nhất thời chảy xuống, năm tay lão nhân không buông, "Cha ta đâu? Phụ thân có đến không?" Lý quản gia lắc đầu, "Không có, lão gia phải mấy ngày nữa mới có thể tới được Trân Giang."



Lý Húc sắc mặt càng thêm tái nhợt, "Ta phải làm sao bây giờ... ai u... Hàn Chương kia không phải người. Hãn nói... Chỉ cân phụ thân một ngày không đền Trân Giang. Hãn sẽ đánh ta một ngày..."



"Dựa vào cái gì?". Lý quản gia nghẹn họng nhìn trân trổi, "Đại gia không phải người công môn, trên người cũng không có tội danh, Hàn Chương dựa vào cái gì mà nhôt ngài ở nơi này, môi ngày còn đánh bản tử"



Lý Húc gục đầu xuống, "Bởi vì Hàn Chương phát hiện hộ vệ bên người ta đều mang theo quân tịch, nói Lý gia chúng ta tư dùng binh mã triều đình."



Lý quản gia ngạc nhiên nói: "Ngài thừa nhận?" Lý Húc gật đầu. Lý quản gia không khỏi thở dài, "Đại gia hồ đổa."



Lý Húc nước mặt nước mũi chảy xuống, hẳn là nhất thời suốt ruột rơi vào mưu của Hàn Chương, nêu hãn có chuẩn bị tuyệt đôi sẽ không nói, "Hiện tại nói chuyện này cũng đã muộn, hiện giờ mau nghĩ biện pháp cứu ta ra đi."



Lý quản gia sao lại khộng nghỉ, đại gia chính là con trai trưởng của lão gia, lão gia yêu thương, tương lai Lý gia trông cậy vào đại gia kẻ thừa gia nghiệp, bị hại thân thể như thể sao được?



"Hết giờ rồi." Thanh âm nam từ tráng kiện truyền đến.



Lý Húc nhất thời rùng mình một cái, giãy dụa giữ chặt tay Lý quản gia không buông, "Quản gia, mau cứu ta, đáp ứng bọn họ, dù Hàn Chương có nói gì cũng đáp ứng hăn."



Lý quản gia lúc này mới phát hiện hai sai nha cảm gậy lớn đi vào. Lý Húc giãy dụa muôn trôn, sai nha huơ gậy làm Lý Húc trượt té, hai cây gậy nhân cơ hội chui xuông dưới bụng Lý Húc, ngay sau đó Lý Húc giông như một con cá bị xuyên trên gậy bị người nhảc lên đặt trên mặt đất, một cây côn tử ngăn chặn co hãn, một cây khác hướng mông hãn đánh xuông.



Một gậy đánh xuống, Lý Húc kêu rên lên, sai nha để cho Lý Húc kêu đủ, lại đánh xuông một gậy tiêp theo, ba gậy một bát muôi sát lên miệng vêt thương, lúc này Lý Húc như một con cá gân chêt toàn thân run run không ngừng.




Lý quản gia gật đầu, "Hàn tướng quân... đổi với chúng ta thật sự... quá độc ác..."



Lục Anh hấp hé môi, giống như có chút khó mở miệng, "Ngươi không nhìn thấy cữu cữu của ta, đúng không?"



Lý, quản gia lắc đầu, Lý Húc lại rùng mình một cái, Vương gia cùng ngày tình huông cũng như rơi vào chảo nóng, nghỉ một chút cũng làm cho người ta sợ hãi.



Lục Anh nói: "Vương gia bên kia đã bắt đầu xử lý việc phía sau cữu ta."



Lý Húc đột nhiên có cảm giác môi hở răng lạnh, "Vậy người hại Vương đại lão gia có băt được không?"



Lục Anh lắc đầu, "Ngày đó loạn thành một đoàn, thẩm vấn vải người không có kết quả, cũng không biêt được gì."



Lý Húc trợn tròn mắt. Thật đáng sợ, nơi này thật đáng sợ, hắn phải rời khỏi đây trở về Hàng Châu.



Lục Anh sắc mặt nghiêm nghị, sau một lúc lâu, "Lý huynh cũng không cần miễn cưỡng, lần này. Hàn tướng quân hạ quyết tâm, nhât định phải đánh thăng trận. Hãn ở Lỉnh Bắc, nhiêu năm, đã sớm chán, ta nghe nói Hàn tướng quân muôn mượn quân công lân này để trở về kinh nhậm chức, cơ hội khó có được, hăn sẽ không để người khác phá hủy."



Lý quản gia nghe hiểu ý Lục Anh. Như vậy thời khắc rối loạn chết vài người là chuyện bình thường, Hàn Chương tùy tiện lây cớ là có thể qua loa tăc trách. Như vậy, tình cảnh của đại gia thập phân nguy hiểm, hăn phải phái người đi Hàng Châu báo tin mới được.



Lý, quận giạ trấn an Lý Húc, thấp giọng hỏi Lục Anh, "Xem ra Hàn tướng quân chêt cũng phải thủ thành Trân Giang?"