Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 90 : Chí điem

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lý quản gia theo Lý Thành Mậu rèn luyện trong quân nhiều năm, cũng hiêu được chiên cuộc. - Nói cách khác, Hàn Chương sẽ đem tất cả quân tư đều đặt trong thành Trân Giang, tường thành Trân Giang cao cնոց đủ lương thực, đại quân đóng quân ở trong, cho dù giăng co với phản quân mây tháng cũng không sợ, các thành xung quanh Trân Giang chăng khác nào phê thành, cho dù tản công cũng không có tác dụng.



Cứ như vậy, địa thể thành Trấn Giang dễ thủ khó công, nếu phản quân đến Trẩn Giang quyêt chiên với Hàn Chương thì như đi vào đường chêt.



Lý quản gia cảm thấy mồ hôi chảy dọc sống lưng, nếu Hàn Chương lập được quận công, trở lại kinh thành, lão gia phải công đạo với Thái tử thể nào? Lân này hãn đến Trấn Giang vốn là phải tiếp ửng già trẻ Lục gia đi Hàng Châu, hiện tại xem ra hãn cũng bât châp không đi tìm Lục lão thái gia mà phải mang theo người câp tỏc đi Hàng Châu báo tin.



Lý quản gia nhìn về phía Lục Anh, trong mất chợt lóe lòng biết ơn chân thành, khom người thi lê, "Đại ân khộng thể nào cảm tạ hêt được, thỉnh Lục tam gia hô trợ đại gia chúng ta, chịu khô tât nhiên là khó tránh khỏi... chỉ là phải nghỉ phương pháp bảo toàn tính mạng cho ngài ây."



Lý Húc nghe lời này, sắc mặt trở nên thay đổi, "Lý Đài Quý, ngươi muốn làm gì? Nguroi."



Lý quản gia vội thấp giọng nói: "Đại gia của ta, vì đại sự của lão gia, ngài phải chịu đựng, đợi đại sự của lão gia thành, nhât định sẽ thay ngài đòi lại công đạo." Nói xong, không để ý. Lý Húc kêu gào, bước nhanh ra cửa nha môn.



Lục Anh đợi Lý quản gia đi xa mới đi ra tiểu viện đằng sau nha môn.



Lang Hoa ngồi trên ghế bọc gẩm uống trà nóng, đứng bên cạnh là một phụ nhân đang cười tùm tim, đang cùng Lang Hoa nói chuyện, "Cũng không biêt hợp khẩu vị Đại tiêu thư không, tướng quân chúng ta cô ý dặn bảo ta làm điêm tâm tô thức, nhưng không cân cho nhiều đường, hai ngày nay giọng tiểu thư không tổt, ăn đường sợ sẽ ngứa."



Lục Anh đứng ở tàng cây lăng lặng nhìn, cảm thấy trước mắt chính là một bức họa xinh đẹp.



Mặt mày tinh xảo như búp bê, im lặng ngồi đó, xem sách ăn điểm tâm, nhìn thấy làm cho trái tim người ta đêu âm lên.



"Lục tam gia, ngài đã tới." Tiêu ma ma phát hiện Lục Anh. Lục Anh cũng lấy lại tỉnh thần, chậm rãi đi tới
Tiền, tiền của hắn. Chỉ cần nghĩ đến đây, hẳn lại đau lòng không thơ nổi.



Hao hêt nhiêu năm tâm tư, mới dưỡng ra được một thượng đội như vậy, vôn chỉ cân trải qua chiên trận ở Trân Giang là hãn có đủ tiên vôn, ở kinh thành và Hàng Châu mở mây cửa tiệm kiểm bạc, cũng đủ để nguyện ý theọ con đường làm quan còn có thể ở kinh thành và hàng Châu mua cho tiến sinh mấy căn nhà, không bao giờ...nữa lúc nào muôn dùng tiên cũng phải ngửa tay xin Vương thị, đôi mặt với cái mặt thôi của Vương thị.



Những thứ đó nháy mắt hóa thành hư ảo. Sao hắn có thể không tức giận.



Lý Thành Mậu cổ tình lại tới lúc này, cho hắn cái chủ ý, hẳn phải làm bộ vân đạm phong khinh, vì Lý Thành Mậu chỉ điểm.



Lục Văn Hiển nhớ những lời tới khi tiên sinh rời Hàng Châu nói với hắn, hắn cũng đem những lời này viêt lại ra giây, để Lý Thành Mậu đưa cho Thái tử điện hạ.



Lục Văn Hiển nói: "Lý huynh không cần sốt ruột, ngươi còn nhớ tờ giấy ta dâng cho Tái tử gia?"



Lý Thành Mậu gật đầu, hắn nhớ rõ trong tờ giấy kia của Lục Văn Hiên viết: Thái hậu nương nương bệnh phủ nhập mệnh, trong cung quyền lực mât cân băng, nhân cơ hội ứng biên có thể năm giữ cản khôn.



Lục Văn Hiển nhìn đám mây phía xa, "Lý huynh hảo hảo ngẫm lại, cho dù tình thể hiện nay bât lợi cho chúng ta, chúng ta có thể tìm cơ hội hòa nhau một ván."



Lý Thành Mậu không rõ, cái bệnh phủ nhập mệnh mà Lục Văn Hiển nói có thể thực hiện được không? Đên lúc đó là tình hình gì? Hãn vừa muôn mở miệng nói chuyện, lại thây hạ nhân Lục gia hoang mang rôi loạn mở cửa đi vào.



"Không tốt." Hạ nhân Lục gia sắc mặt tái nhợt. "Nhị lão gia... không tốt. Lão thái gia bọn họ bị gặc cỏ cướp..."