Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 27 : Thiếu một chút

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


Sáng hôm sau tâm trạng Bạch Trạch tốt lên, lý do là vì cậu thấy Đường Vũ còn thảm hơn mình.



Thiệu Mặc Sâm nhỏ giọng nói. "Chậc chậc, không ngờ Tô Khiên lại cầm thú như vậy."



"Chó chê mèo lắm lông." Bạch Trạch ôm quả dừa.



"Đau eo?"



Khuôn mặt Đường Vũ đỏ ừng. "Đạo đạo đạo...diễn Bạch?"



Bạch Trạch cười híp mắt. "Muốn nệm êm không?"



Đường Vũ giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, xù lông từ đầu tới chân.



Thiệu Mặc Sâm đuổi theo cậu, bất đắc dĩ lắc đầu. "Đứa ngốc, sao lại bắt nạt người ta?"



"Nếu không thì bắt nạt người như anh sao? Cá nhỏ, chúng ta đi uống nước." Bạch Trạch tức giận không để ý tới anh.



Pháo hôi Đường Vũ. "..."



Thiệu Mặc Sâm nhớ lại hình anh tối qua bị cậu dụ dỗ trong phòng tắm, cảm thấy xù lông còn bình thường.



Đi ngang qua Thiệu Mặc Sâm, Bạch Trạch đạp anh một cái. "Đồ lưu manh."



Tên lưu manh nào đó cảm thấy mình còn chưa dùng hết sức, nhún vai. "Anh đi bơi đây. Không ngắm anh sao?"



"Có gì để ngắm?" Bạch Trạch nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, sau đó kéo Đường Vũ đi.



Bạn học cá nhỏ muốn xem Tô Khiên lướt sóng. "..."



***



"Trêu hoa ghẹo nguyệt."



"Không nghe lời chồng."



Đường Vũ bất đắc dĩ, đề nghị. "Đạo diễn Bạch, có muốn quay lại bãi cát không?"



Đứng ở quán bar lộ thiên trên tầng hai, Đường Vũ vốn muốn uống gì đó lại thấy Bạch Trạch kiếm đâu ra một cái kính viễn vọng, bắt đầu lấy ra nhìn, vừa nhìn vừa tốn hơn thừa lời.



"Nguyên Lộ kia là ai?"



"Ah?" Đường Vũ cầm kính viễn vọng, thấy Nguyên Lộ ăn mặc mát mẻ lộ ra dáng người quyến rũ đang nói chuyện cùng Thiệu Mặc Sâm, sau đó cô ta lại cầm hai quả dừa, một quả đưa cho Tô Khiên, một quả đưa cho Thiệu Mặc Sâm...



Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.!



Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định cầm hai ly rượu xuống.



"Uống ngon không?" Bạch Trạch giơ ly rượu lên.



Thiệu Mặc Sâm nhìn cậu với ánh mắt vô tội. "Không có em uống không ngon."



Bạch Trạch ngửa đầu uống một ngụm rượu, ôm cổ Thiệu Mặc Sâm, môi lưỡi dây dưa, nói. "Crave, dám uống không?"




"Tự mở phòng làm việc sao?" Khương Kỳ không mời anh vào công ty mình, anh ta và Thiệu Mặc Sâm là bạn bè nhiều năm, biết anh không muốn đặt tiền lên tình cảm.



Thiệu Mặc Sâm gật đầu cười. "Ừm, trước đây không làm chủ được mình, bây giờ mở phòng làm việc riêng thì mới có thời gian chăm sóc em ấy."



"Năm ngoái cậu còn bảo đợi một hai năm nữa mới suy nghĩ tới chuyện này, sao bây giờ lại thay đổi rồi.?"



Thiệu Mặc Sâm cạn ly. "Lần trước tôi tới Mỹ quay phim."



"Ừm." Khi đó Khương Kỳ còn khuyên anh thừa dịp mà phát triển, kết quả Thiệu Mặc Sâm lại về nước quay hai bộ phim do Bạch Trạch làm đạo diễn. Mọi người bảo anh chưa buông thị trường quốc tế nhưng Khương Kỳ biết Thiệu Mặc Sâm đã chuyển trọng tâm sự nghiệp về trong nước rồi.



"Lúc đó tôi xảy ra chút chuyện."



Khương Kỳ nhướng mày "Xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ?"



Thiệu Mặc Sâm cười khổ. "Suýt nữa thôi."



"Chỉ suýt nữa thôi." Đáy mắt Thiệu Mặc Sâm hiện lên một tia đau thương cùng quyến luyến vô bờ. "Suýt nữa tôi đã không được nhìn thấy em ấy."



"Hơn nữa qua chuyện quay cảnh ngoài trời lần này, lúc tôi không tìm thấy em ấy suýt chút nữa đã muốn điên lên. Khương Kỳ, khi đó tôi cảm thấy sự nghiệp rất quan trọng nhưng nếu tôi mất đi em ấy, những thứ này cũng chẳng có ích gì? Hơn nữa, quốc tế chưa chắc đã tốt, trong nước chưa chắc không tốt."



Khương Kỳ vỗ vai anh. "Cậu biết là được rồi, cần gì cứ nói."



"Đương nhiên, tôi sẽ không khách sáo."



"Cậu muốn ký hợp đồng với Tô Khiên?"



"Ừm, ông chủ Khương sẽ không cướp người với tôi chứ?" Thiệu Mặc Sâm trêu ghẹo.



Khương Kỳ bật cười. "Trước đó tôi có mời cậu ta, nhưng cậu ta vì chuyện Tiểu Nguyện nên từ chối."



Tô Khiên rất trọng tình cảm, chuyện anh ta để trong lòng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thiệu Mặc Sâm cũng đoán được lý do Tô Khiên từ chối nhưng cũng không hỏi kỹ, Khương Kỳ không thích người khác lôi chuyện thân thế của Giang Nguyện ra để nói, Nguyên Lộ chính là ví dụ.



"Thực ra tôi rất thích tính cách cậu ta, vẻ kiêu căng từ trong xương này khó ai mà chế ngự được."



Khương Kỳ đồng ý.



"Cậu với em trai cậu.."



"Sao?"



Thiệu Mặc Sâm lắc đầu. "Không có gì." Nếu bạn thân anh đã quyết định chôn phần tình cảm này xuống, anh sẽ không đào nó lên.



"Được rồi, vào thôi."



Khương Kỳ nhìn nhẫn trên tay Thiệu Mặc Sâm, có chút ước ao, e rằng may mắn lớn nhất đời này của anh ta là làm anh của Giang Nguyện, nhưng bất hạnh nhất đời cũng là vì anh làm anh trai Giang Nguyện.



- -



*Craveyard:Nghĩa trang của quỷ, một loại cocktail.



*Le baiser d"ange: Tiếng Pháp, nụ hôn của thiên sứ, một loại cocktail.