Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 28 : Sân bay - Cháu của người yêu
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
"Về nước rồi gặp." Bạch Trạch ôm Đường Vũ một cái.
Đường Vũ đỏ mặt gật đầu, Tô Khiên có hơi ghen ghét kéo Đường Vũ lại. "Đạo diễn Bạch, lên đường bình an."
Đương nhiên Bạch Trạch sẽ không vạch trần anh ta, nhịn cười kéo Thiệu Mặc Sâm cũng đang ghen tuông lên máy bay.
"Nối máu ghen cái gì?"
Thiệu Mặc Sâm đeo bịt mắt lại. "Ghen cái gì?"
Một lúc lâu sau thấy Bạch Trạch không để ý tới mình, bận bịu xếp hành lý của hai người, anh kéo bịt mắt lên. "Ngày nào em cũng đi cùng với cậu ta, hơn nữa em còn không ôm anh."
Bạch Trạch buồn cười nhìn anh, chọc chọc quay hàm của anh. "Bọn em thành lập liên minh phản cầm thú, anh muốn gia nhập không?"
"Em không ôm anh?" Bạch Trạch vỗ vỗ ngực anh. "Thiệu ảnh đế, đừng nói trái lương tâm."
Bạch Kỳ ngồi ở phía sau lạnh lùng nói. "Hai đứa chúng mày mồm mép mãi cũng không chán?"
Thiệu Mặc Sâm. "..."
Bạch Trạch. "..."
"Anh." Bạch Trạch cười dịu dàng. "Đột nhiên em nhớ ra, trong phòng em còn có mấy lá thư tình, em đưa cho chị xem được không?"
"Hai đứa cứ thoải mái nói chuyện đi." Bạch Kỳ cắn răng nói.
"Mọi người đang nói gì đó?" Thật vất vả mới dỗ được Laura đang đau lòng vì phải chia tay Tô Cảnh Thu ăn chút gì đó, Vivian tò mò hỏi.
Bạch Kỳ nghiêm mặt kéo vợ mình. "Anh đang bảo em trai và em dâu rất xứng đôi."
Em dâu. "..."
Bạch Trạch dùng tạp chí che đi, cúi đầu hôn lên môi anh một cái. "Vợ."
Sau nụ hôn, Thiệu Mặc Sâm phục hồi lại tinh thần, ngọt ngào nũng nịu kêu một tiếng. "Chồng."
Bạch Trạch. "..." Đồ không biết xấu hổ.
***
"Chuyện gì?" Thiệu Mặc Sâm mới khởi động máy đã nhận được điện thoại của Mạc Húc.
Không biết Mạc Húc ở bên kia nói gì khiến mặt Thiệu Mặc Sâm đổi sắc.
Thiệu Mặc Sâm cúp điện thoại, bất đắc dĩ nói. "Em đưa cha mẹ đi trước đi."
"Hả?" Bạch Trạch không phản ứng kịp.
"Bên ngoài có paparazi." Thiệu Mặc Sâm bĩu mội, cố nén bất mãn trong lòng. Nếu như người bình thường thì không sao, anh là minh tinh, không có yêu cầu xa vời về chuyện cuộc sống đời tư của mình được giữ kín, nhưng mới kết thúc xong kỳ nghỉ phép, vẫn luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Khi đó con về nước phát triển sao?" Giọng nói của thím nhỏ có chút tiếc nuối.
"Vâng." Bạch Trạch cười híp mắt gật đầu, ngẩng đầu nhìn Thiệu Mặc Sâm. "Cháu theo Mặc Sâm về."
Thiệu Mặc Sâm nắm tay Bạch Trạch. "Thím, đây là người yêu cháu."
Thím nhỏ thở dài. "Cha mẹ cháu mặc kệ, vậy thím cũng không quản được, hai đứa đối xử với nhau thật tốt, đừng khiến mọi người lo lắng là được rồi."
"Xảy ra chuyện gì thế?" Thiệu Mặc Sâm cảm thấy có phải hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay không, nụ cười của thím nhỏ không mang giả dối nào.
"Là sức hút của thần tượng." Bạch Trạch nháy mắt, đắc ý nói.
Bây giờ Thiệu Mặc Sâm mới biết, thì ra thím mình từng xem một bộ phim, bộ phim đó là Bạch Trạch dùng tên Whait để làm đạo diễn khi cậu còn ở Pháp. Lúc đó Bạch Trạch còn diễn một vai nhỏ, không nổi lắm nhưng lại khiến thím nhớ rõ mười năm trời.
Thiệu Viện Viện bị phản bội, trong lòng Thiệu Mặc Sâm hả hê, trước kia chị ta hại anh và Bạch Trạch bao nhiêu, bây giờ thảm bấy nhiêu.
Loại chị gái này, coi như là do đời trước anh thiếu nợ chị ta.
Còn khoản nợ đời này của chị ta? Sớm muộn gì cũng có người đến đòi, không phải không có báo ứng, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
***
"Em muốn anh đi thật sao?"
"Anh cũng đồng ý rồi." Bạch Trạch bất đắc dĩ nói.
Thiệu Mặc Sầm không vui, dọn hành lý.
"Người hợp tác là ai? Biết không?"
Thiệu Mặc Sâm nhún vai. "Không biết, là một vị khách mời thần bí, thế nhưng anh chưa thấy ai bí mật như người này."
Bạch Trạch cúi đầu "À" một cái, che đi ý cười bên môi.
Cậu bắt đầu chờ mong biểu cảm lúc ấy của Thiệu Mặc Sâm.
- --
Vở kịch nhỏ:
Bạch Kỳ: "Lấy mà nháp này."
Bạch Trạch. "Anh, đây là thư tình anh viết cho chị Vivi."
Bạch Kỳ: "Thư tình gì? Anh luyện viết văn, em còn nhỏ tuổi, đừng nghĩ phức tạp như thế.
Bạch Trạch. "..."