Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 34 : Em không đẹp trai
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
"Thật đói bụng." Dương Húc Húc ngồi trên thảm cỏ, không có hình tượng. "Đạo diễn, anh phát nguyên liệu nấu ăn đi, hôm nay tôi nhất định phải để thầy Khuất nấu cơm."
Những người khác cho cô nàng một ánh mắt đồng tình.
Đạo diễn cười tới nỗi không thấy mặt trời. "Nguyên liệu nấu ăn..."
Mọi người gật đầu, không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua Bạch Trạch, bọn họ không sợ nấu ăn đâu, bọn họ có Bạch Trạch rồi.
Thiệu Mặc Sâm. "..."
Bây giờ nên đem vợ mình giấu đi đâu được? Gấp gấp, chờ online.
Đạo diễn cười càng vui hơn. "Xe chở thức ăn đang trên đường tới đây thì bị hỏng, tự mọi người đi tìm thức ăn đi."
Mọi người. "..."
Bảo quay chương trình này không tốn sức mà!?
"Không hạn chế phương pháp, xung quanh không có động vật cần bảo vệ, mọi người cứ tự nhiên đi." Đạo diễn chắp tay sau mông vui vẻ rời đi. "Đêm nay nhà trưởng thôn không nấu cơm...đương nhiên mọi người không thể tới đó ăn chùa được."
Mọi người. "..."
"Sao bây giờ?" Tang Kỳ khoanh tay.
Dương Húc Húc bĩu môi. "Xem như đang giảm cân đi." Vừa dứt lời, cái bụng đã kêu một tiếng.
Bạch Trạch ngẩng đầu thấy ánh mắt chờ mong của mọi người, không biết nói gì, cậu biết nấu cơm nhưng bây giờ không có nguyên liệu, đổ bột không gột nên hồ, phụ nữ khéo tay tới mức nào cũng không thể nấu cơm khi không có gạo, lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm.
Thiệu Mặc Sâm vỗ tay. "Chúng ta làm một bữa cơm chung, đạo diễn cũng có bảo không được đâu. Bây giờ chia nhóm đi tìm nguyên liệu nấu ăn thôi." Suy nghĩ một chút rồi nói. "Tới nhà trong thôn xin rau, mượn nồi niêu chén đũa, đi săn, bắt cá, đào khoai, mọi người tự nhận đi."
Liễu Mạn Tinh giơ tay. "Tôi và Hứa Thành Dục đi mượn đồ, đạo diễn Bạch viết ra giấy đi."
Bạch Trạch vui vẻ gật đầu, dặn dò. "Mượn mỗi nhà một ít, phải nhớ xem đồ đó của nhà ai, sau này biết đường mà trả."
Liễu Mạn Tinh dùng tay ra hiệu không có vấn đề.
Hứa Thành Dục nhìn cô, không lên tiếng.
"Chúng tôi đi săn thú." Tang Kỳ và Trình Thành nói.
"Vậy chúng tôi đi đào củ." Dương Húc Húc cười nói.
Khuất Lan Thương mới giải quyết việc riêng trở về, biết hôm nay phải tự tìm nguyên liệu, liếc mắt nhìn cô nàng. "Hợp với em đấy."
Dương Húc Húc. "..." Đây là bảo cô không thục nữ, suốt ngày chỉ biết chơi đất chơi cát thôi sao? Hả hả hả?
"Anh không ăn thịt thỏ?" Tang Kỳ hỏi lại.
"Ăn."
"Con này với con anh ra chợ mua thì khác gì sao?" Tang Kỳ tưởng tượng ra bữa tối, ghét bỏ nói. "Ngoại trừ gầy hơn chút."
Nhân viên công tác. "..." Hình như có lý lắm.
Trình Thành chạy tới. "Để anh xách cho."
Không phải Tang Kỳ không biết nhân viên công tác nghĩ gì, chỉ là cô cảm thấy bọn họ không cho mọi người nguyên liệu nấu ăn, để hai người đi săn thú lại còn muốn bọn họ thả nó ra, còn bảo bọn họ không có lòng thương. Ủa? Sao hay vậy?
Hơn nữa người ta mua nguyên liệu ở ngoài chợ về nấu ăn, còn hai người bắt thỏ bên ngoài về lại bảo hai người không có lòng thương. Sao hay vậy?
"Anh Thành, anh còn săn mấy con khác nữa mà, để em cầm cho, xem nó giả bộ ngất tới khi nào."
Con thỏ đụng phải cây nên thấy choáng váng. "..." Phận làm thỏ khổ quá.
"A, ở kia có gà rừng kìa." Tang Kỳ hưng phấn kêu lên.
Chạy như bay theo Trình Thành, nhân viên công tác lại nhớ tới con thỏ ngốc kia, con gà rừng này đang trêu bọn họ à?
***
"Đào thêm đi."
"Đồ vô dụng." Khuất Lan Thương ghét bỏ nói, khom lưng tiếp tục đào dất.
"Nói không chừng phải dùng khoai tây của em để lấp đầy bụng rồi, lát nữa ngài đừng ăn."
"Sao lại là ngài?"
"Ngài là cách gọi kính trọng, sau khi phát hiện anh..." Dương Húc Húc không nói nữa.
Khuất Lan Thương cũng không giận. "Anh nhớ em có một bộ phim, trong phim em diễn vai con hồ lý." Ý là, đến cùng ai mới là loại cầm thú.
Dương Húc Húc chưa bao giờ đấu võ mồm thắng. "..."
Qua cả buổi, trên mặt Dương Húc Húc đỏ ửng. "Anh biết em diễn gì sao?"
"Anh từng search tên em phải không?"
"Im miệng, làm việc đi."