Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 45 : Trời tối, mời nhắm mắt

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


"Rút trong rương ra thẻ thân phận của mọi người, tập này không hợp tác, chỉ đơn độc làm nhiệm vụ."



"Người hợp tác có lẽ sẽ biến thành kẻ địch của mọi người, chuẩn bị xong chưa?"



Giọng nam máy móc quanh quẩn trong sân.



"Lần nay chơi lớn rồi." Dương Húc Húc tặc lưỡi.



"Đừng chạy lung tung." Giọng nói Khuất Lan Thương vang lên trong bóng tối, bỗng khiến cho người ta có cảm giác an toàn.



Nhân viên công tác tìm được vị trí của bọn họ, đưa từng người vào trong phòng.



"Thầy Khuất?"



Dương Húc Húc quay đầu, không nhìn rõ người nên chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía vị trí Khuất Lan Thương đứng.



Khuất Lan Thương giằng co mãi, cuối cùng vẫn phải buông tay. "Không sao đâu, đi đi."



Dương Húc Húc ngoan ngoãn bị nhân viên công tác dẫn đi, đầu ngón tay vẫn còn độ ấm ban nãy, khóe miệng cong lên.



Thật tốt, lần này cô thấy rồi.



Dương Húc Húc đi vào trong phòng vẫn còn cười, đạo diễn im lặng một lúc, không nhịn được đặt câu hỏi. "Bầu không khí hôm nay không đáng sợ sao?"



Dương Húc Húc lắc đầu cười ngây ngô.



Đạo diễn. "..." Ngay cả một cô gái nhỏ mà còn không dọa sợ được, sao còn mặt mũi nhìn người khác.



***



"Trời sáng, mời mở mắt."



Một đám người ngồi chung một chỗ, người hợp tác cũng bị chia ra.



"Anh Tô." Dương Húc Húc thấy Tô Khiên, lên tiếng chào.



Tô Khiên cũng mỉm cười đáp lại.



Giọng nam máy móc lại quanh quẩn trên đỉnh đầu bọn họ.



"Trong các người có người đi đêm, làm bạn với đêm đen."



"Trong các người có người đi săn, có thể ở vị trí trung tâm xác nhận thân phận người đi đêm."



"Trong các ngươi có một người giữ thuốc, có thể cứu vãn sinh mệnh."



"Trò chơi người sói bản hiện thực sao?" Tang Kỳ đặt câu hỏi.



"Có chút giống." Dương Húc Húc tràn đầy phấn khởi, con mắt vẫn không dám nhìn Khuất Lan Thương.



Bạch Trạch bất đắc dĩ. "Tôi cảm thấy vẫn chưa hiểu lắm."



"Tôi cũng.." Lời Trình Thành còn chưa dứt đã bị dọa sợ.



" - Hơn nữa, trong các người có một người nói dối." Giọng nam máy móc còn kéo dài âm cuối ra.


"Tôi cũng tìm được một tấm thẻ." Liễu Mạn Tinh chớp mắt. "Chỉ có ba người có quyền năng."



"Quyền năng? Là chỉ người đi đêm, bác sĩ và nhà tiên tri sao?" Giang Nguyện chống cằm nói.



"Chắc vậy."



"Còn có, điều kiện để dân thường chiến thắng là giết chết người đi đêm, phải giết thế nào?"



"Tôi cảm thấy sẽ có đạo cụ đặc biệt."



Bạch Trạch gật đầu. "Tôi cảm thấy Mặc Sâm nói rất đúng, cũng sẽ có thẻ gợi ý về thân phạn thật của người đi đêm."



"Vừa rồi em còn bảo anh là người đi đêm." Thiệu Mặc Sâm tủi thân nói.



"Bây giờ em vẫn nghĩ như vậy." Bạch Trạch mỉm cười, chọc mọi người cười vang.



***



"Anh Thiệu, chúng ta đi cùng nhau đi." Hứa Thành Dục gọi anh.



Thiệu Mặc Sâm cảm thấy không có vấn đề gì. "Không phải cậu cũng tin lời Bạch Trạch chứ?"



"Anh Thiệu, là anh thật sao?"



"Ừ, cậu có phải không?" Thiệu Mặc Sâm thẳn thắn nhận.



Hứa Thành Dục. "..." Sao mọi người thành thật vậy?



***



"Trời tối, mời nhắm mắt." Lúc này đã quá mười phút.



"Húc Húc, Tang Kỳ ở đâu?"



"Ừm...Tang Kỳ, Trình Thành và thầy Khuất ở chung, hình như là ở cạnh chỗ bối cảnh dân quốc."



"Cảm ơn."



- "Trình Thành bị loại".



Trời sáng trở lại, Khuất Lan Thương nhíu mày, hình như Trình Thành bị loại bằng cách khác Dương Húc Húc.



Hơn nữa anh ta cũng không để ý tới Trình Thành bị loại thế nào.



"Tiểu Nguyện, tuần này anh em có rảnh không? Ăn cơm chung."



Giang Nguyện dừng lại, nhìn Thiệu Mặc Sâm, có chút bất đắc dĩ. "Anh Thiệu, em đóng vai hề."



"Bây giờ anh có thể hỏi em một chuyện, em sẽ thành thật trả lời anh."



Thiệu Mặc Sâm nhanh chóng phản ứng, hỏi. "Điều kiện để nhà tiên tri giành chiến thắng."



"Điều kiện để nhà tiên tri giành chiến thắng là trong một thời gian nhất định phải viết được một câu chuyện hoàn chỉnh, đoán ra thân phận mỗi người mới có thể giành chiến thắng, nhà tiên tri không có lập trường, có thể tham gia phe dân thường, cũng có có thể tham gia vào đội ngũ người đi đêm."



Cùng lúc đó, Hứa Thành Dục tìm được một tấm thẻ màu trắng, thấy hai bên không có người, dứt khoát xé nát nó.