Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 46 : Trời sáng, mời mở mắt 2
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
"Đây là gì?" Liễu Mạn Tinh quơ quơ cái máy kỳ quái.
Trong máy lập tức truyền ra giọng nói máy móc. "Bạn cần vứt một đồ vật bất kỳ trên người bạn, bao gồm cả chứng minh thư."
Liễu Mạn Tinh. "..." Cô bất đắc dĩ nhìn cái bàn ghi rõ tên mỗi người, bỏ chứng minh thư xuống, không phải là sẽ lộ thông tin ra sao?
Nghĩ một lát, cô móc một cái thẻ ra, bỏ vào bên trên.
Một lát sau lại làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trước bàn tròn, chậm rãi phất tay với một đám người. "Ở đây ở đây."
Mọi người hăng hái chạy lại, tới đoạn phải bỏ một đồ vật, ai cũng do dự.
Mười phút sau, mọi người nhìn cái bàn đầy đồ vật, đờ người ra, Tang Kỳ cảm thán. "Mọi người giấu nhiều thứ quá."
"Đây là mũi tên giết chết người đi đêm." Trên đó viết rõ chỉ có thể sử dụng vào ban ngày.
"Hứa Thành Dục, không phải cậu là người đi đêm chứ? Sao lại giấu thứ này?" Tang Kỳ trêu chọc nói.
Ai ngờ mặt Hứa Thành Dục lại đổi sắc. "Bây giờ mọi chuyện không rõ ràng, cô bảo đi đâu mới có thể tìm được người đi đêm thật sự?"
Tang Kỳ nghẹn lời, không nói nữa.
"Cái bình này..." Trên bàn, ngoại trừ mũi tên còn có một đồ vật khiến người ta chú ý, là cái chai đựng chất lỏng trong suốt.
"Thuốc nói thật?" Giang Nguyện đọc tờ giấy dán bên trên, chớp mắt.
"Đây là của tôi." Bạch Trạch chậm rãi mở miệng. "Lúc tìm khách mời, tôi tìm được Tô Khiên nên được phần thường, đây là lọ thuốc để cho người nói dối uống."
Hứa Thành Dục không tin, vì sao bây giờ Bạch Trạch mới lấy nó ra? Cơn giận không có chỗ xả, quay đầu nhìn Tô Khiên. "Đây là thật sao?"
Chưa đợi Tô Khiên trả lời, Bạch Trạch đã nhíu mày, chen ngang vào nói. "Tôi không cần thiết phải nói dối."
Tô Khiên dừng lại vài giây. "Ừm, là thật."
Hứa Thành Dục nghi ngờ nhìn hai người.
"Trước khi bị loại, Trình Thành đã ở cùng ai?" Thiệu Mặc Sâm hỏi.
"Tôi."
"Còn cả tôi nữa."
Khuất Lan Thương và Tang Kỳ liếc mắt nhìn nhau. "Người tới chỗ chúng tôi bước rất khẽ."
"Bỏ phiếu chưa?" Hứa Thành Dục nói.
"Tôi không biết nên bỏ ai."
"Tôi bỏ Liễu Mạn Tinh."
"Anh Hứa, đây là vì việc nước quên tình nhà nha." Giang Nguyện không ngừng cười haha.
"Bước chân rất nhẹ, theo tôi biết, người học múa chỉ có Dương Húc Húc và Liễu Mạn Tinh, Dương Húc Húc đã bị loại, chỉ còn lại Liễu Mạn Tinh thôi." Hứa Thành Dục phân tích.
Hình như Liễu Mạn Tinh cũng đã sớm biết Hứa Thành Dục sẽ bầu cho mình. "Tôi không phải, tôi bầu Thiệu Mặc Sâm."
Thiệu Mặc Sâm đang yên lặn xem trò vui đột nhiên bị điểm danh, vô tội nói. "Tôi có đi khẽ đâu, Mạn Tinh, sao cô bầu tôi?"
"Có hai người đi đêm, ai biết cậu còn kỹ năng gì nữa." Liễu Mạn Tinh nghịch móng tay mình, đột nhiên vỗ bàn chỉ vào mặt anh. "Quen biết cậu nhiều năm như vậy rồi, tôi tin cậu đang che giấu gì đó."
Những người khác hỏi lại cô, cô cũng không chịu nói tại sao lại biết Thiệu Mặc Sâm đang che giấu điều gì.
"Mạn Tinh bầu tôi, thì tôi cũng bầu Mạn Tinh." Thiệu Mặc Sâm không có chủ kiến.
Tang Kỳ dở khóc dở cười. "Anh Thiệu, anh không suy nghĩ gì sao?"
"Ai là người nói dối?" Bạch Trạch nhớ tới cái chai.
"Cầu giải thích." Tang Kỳ giơ tay yêu cầu.
Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch liếc nhìn nhau. "Ngay từ đầu chúng tôi nhận được thẻ nhiệm vụ, trên thẻ nhiệm vụ có viết quy tắc, có tám người, điều kiện để người đi đêm chiến thắng là giết chết những người ban ngày, điều kiện người ban ngày chiến thắng là tìm ra hai người đi đêm."
"Thực ra 2:6, vẫn rất công bằng." Liễu Mạn Tinh gật đầu.
"Cho nên hai người không phải là người tham gia trò chơi sao?"
"Tô Khiên và Giang Nguyện hả?"
Tô Khiên gật đầu. "Tôi là người nói dối, trừ phi trong câu chuyện mà mọi người nói xuất hiện chữ mấu chốt, nếu không tôi chỉ mãi nói lời nói dối."
Hứa Thành Dục ôm một bụng tức giận. "Nhưng từ đầu chúng tôi hỏi Bạch Trạch..."
"Bởi vì tôi nói chữ mấu chốt." Bạch Trạch nói tiếp.
"Tôi cũng có từ then chốt, từ then chốt của tôi là từ thường ngày, còn từ của Tô Khiên không giống như vậy, chỉ có một chữ thôi." Giang Nguyện giải thích.
"Tôi và Bạch Trạch đánh bậy đánh bạ ai ngờ lại trúng, từ mấu chốt của Tô Khiên là cá."
Cho nên câu của Bạch Trạch - "Tôi không cần thiết phải nói dối". Có "không cần thiết" và "cá" cùng âm, vì vậy Tô Khiên nói thật, bình thuốc kia là Tô Khiên cho Bạch Trạch.
余/yu/: không cần thiết
鱼/yu/: cá
"Từ then chốt của Giang Nguyện là "anh"." Khuất Lan Thương bổ sung, trong lúc nói chuyện phiếm, Giang Nguyện vô tình nói ra từ then chốt. Vì vậy, lợi dụng chuyện Giang Nguyện cái gì cũng biết, Khuất Lan Thương không ngừng hỏi cậu đủ chuyện. Vậy nên Liễu Mạn Tinh thấy Giang Nguyện hành động kỳ quái là vì cậu phải tránh Khuất Lan Thương. Cuối cùng, Khuất Lan Thương dựa vào lời tiên đoán trong sách, viết ra thân phận của mỗi người nên chiến thắng.
"Bởi vì trước đó tôi tìm được Giang Nguyện, cho nên dính một con dấu, nếu như chết sẽ biến thành người ở phe độc lập." Dương Húc Húc thấy hơi ngượng. "Thực ra tôi có tìm thấy một tấm thẻ, trên thẻ nói người đi đêm là hai người đàn ông. Hơn nữa, người đi săn có hai phiếu bầu." Chỉ tiếc cô bị loại quá sớm.
"Thiệu Mặc Sâm, sao cậu và Bạch Trạch biết thân phận của nhau?" Liễu Mạn Tinh cảm giác cả trò chơi này mình là người ngốc nhất.
"Từ đầu đã biết rồi." Bạch Trạch sờ mũi.
Thiệu Mặc Sâm nháy mắt. "Cô ghen tị vì chúng tôi ăn ý sao?"
Liễu Mạn Tinh. "..." Cô mới càn quét xong đống đồ ăn vặt trong phòng nghỉ, bây giờ lại bị ép ăn thức ăn cho chó.
Những người khác cuối cùng cũng không hỏi Hứa Thành Dục có cứu người hay không, chỉ cười haha làm như chưa xảy ra chuyện gì.
***
"Thầy Khuất, vì sao thầy không đứng bên phe dân thường, nhà tiên tri có thể chọn mà?"
"Bởi vì....em ngốc quá."
"A...em em cũng có muốn mình bị loại đâu." Dương Húc Húc phồng má, đáy mắt ửng đỏ.
Bởi vì em dễ dàng bị loại, tôi biết đó là trò chơi, nhưng tôi không ở bên đó, vì bên đó không có em.
"Đồ ngốc."
"A- thầy lại gõ đầu em."
***
"Thuốc nói thật khó uống thế sao?" Bạch Trạch chạy lại, bị Thiệu Mặc Sâm kéo một cái. "Em nếm đi."
"Rõ ràng là vị ngọt, đồ lừa đảo." Bạch Trạch nếm trong miệng anh.
Thiệu Mặc Sâm không ngại phơi bày kỹ năng diễn xuất của mình, càng ngày càng tủi thân. "Em bầu cho anh, em không để ý tới anh, em còn..."
Bạch Trạch dùng môi chặn lời anh nói, muốn làm thì làm đi, sao nhiều lời như vậy?
Ảnh đế nhà cậu nuôi, hôm nay cũng rất đáng được thưởng.