Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 47 : Ngân minh nhiễm

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


"Pizza, khoai tây chiên, Coca."



Bạch Trạch cầm khoai tây chiên lên, nhìn anh với vẻ ghét bỏ. "Không muốn đi làm nữa sao?."



"Không cần nữa, em bao dưỡng anh đi."



Bạch Trạch quay đầu, nắm chặt cái cằm của anh. "Người đẹp như hoa thế này, cũng được, gia nuôi ngươi."



Thiệu Mặc Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt xấu hổ, chớp mắt. "Nô gia thấy thẹn thùng."



Tay Bạch Trạch run lên, hung hăng bấm lên cằm anh. "Không được dùng kỹ năng diễn xuất."



"Anh - không - có." Khuôn mặt Thiệu Mặc Sâm bị kéo chặt, nói không rõ lời. "Vậy em cũng diễn kìa."



"Tinh -"



"Em có dùng kỹ năng diễn đâu?" Bạch Trạch xoay người đeo bao tay, lấy Pizza trong lò nướng ra.



Mùi hương bay khắp phòng bếp.



"Khoai tây chiên cũng được rồi, cầm đĩa qua đây."



"Tuân lệnh, chủ nhân."



Bạch Trạch. "..." Trong nhà có một tên tiểu yêu tinh chuyên dùng kỹ năng diễn xuất thì phải làm sao? Gấp gấp, chờ online.



"Bắt đầu rồi."



Thiệu Mặc Sâm ôm máy tính qua, bắt đầu xem chương trình phát sóng trực tiếp.



Bạch Trạch khó hiểu. "Sao lại không dùng TV?"



Thiệu Mặc Sâm lắc đầu từ chối. "Dùng máy vi tính mới đọc được bình luận."



Bạch Trạch. "..." Trong nhà có một đứa bé lớn tuổi thì phải làm sao? Gấp gấp, chờ online.



...



Bạch Trạch mở miệng ăn khoai tây chiên Thiệu Mặc Sâm đút, bùi ngùi nói. "Hậu kỳ cũng không tệ, nếu không có hậu kỳ, chắc ai cũng không hiểu."



"Cho nên mới bảo chúng ta thật thông minh."



"Ai khen anh, thu mặt mình lại đi."



Thiệu Mặc Sâm kéo tay Bạch Trạch sờ mặt mình, vui vẻ nói. "Anh không cần nữa, em lấy đi."



"Anh không hỏi em, sao em biết Tô Khiên là người nói dối?"



"Thực ra rất dễ mà." Bạch Trạch giải thích. "Cậu ta không thể nói lời nói thật, chỉ có thể nói lời nói dối. Anh hỏi cậu ta nhiều hơn mấy câu cậu ta đã trở nên không được bình thường. Khi đó em chỉ thuận miệng hỏi cậu ta có thấy anh không, em biết lúc trước anh có đứng chung với cậu ta, nhưng cuối cùng cậu ta bảo không thấy, đây là chuyện không cần phải nói dối, vậy nên chắc chắn cậu ta có vấn đề gì đó.."



Bạch Trạch uống Cocacola, tóm gọm bằng một câu. "Chỉ là bình thường Tô Khiên không thích nói chuyện nên mọi người không phát hiện ra. Nếu như người nói dối là Dương Húc Húc, chắc chắn vừa chơi đã bị phát hiện."



"Haha, ra là thế." Thiệu Mặc Sâm nhìn thẻ của mình được phóng đại trên màn hình, sờ cằm. "Xem ra đạo diễn Từ công bố thân phận của anh trước, còn của em phải để đến cuối mới cho mọi người biết."



"Thực ra chúng ta không lộ thật sao?"



Thiệu Mặc Sâm lắc đầu. "Trong mắt anh, cả người em chỗ nào cũng là kẽ hở."



"Đâu có."



"Nhưng trong mắt người khác, kỹ năng diễn xuất của em còn hơn anh ấy chứ."



Bạch Trạch bị anh chọc cười. "Anh đang dùng lời ngon ngọt dụ dỗ đạo diễn sao?"



"Anh đang ôm đùi mà." Thiệu Mặc Sâm nói là làm, dùng tay ôm lấy đùi cậu.



Bạch Trạch không nói, nhìn trên đùi mình có thêm một bộ trang sức, hơn nữa bộ trang sức này còn đang quấy rối tình dục cậu.



"Mau nhìn mau nhìn kia, em loại Húc Húc đó." Bạch Trạch chỉ vào màn hình. "Có phải rất ngầu không?"



Trong ống kính, khuôn mặt Bạch Trạch là một bóng ma, rón rén đi tới phía sau Dương Húc Húc. "Cô tìm được gì thế?" Chắc do tổ tiết mục không muốn Bạch Trạch bị lộ thân phận nên biến đổi cả giọng của cậu.



Dương Húc Húc thét một tiếng chói tai, trên lưng bị Bạch Trạch ấn con dấu hắc ám.
"Tui không muốn xem kết quả, tui chỉ muốn biết CP của tui không tan thôi."



"Trọn đời đẩy Bạch Mặc."



"Trọn đời đẩy Bạch Mặc."



....



Bạch Trạch lặng lẽ nhìn người bên cạnh mình là người đầu tiên bình luận "Trọn đời đẩy Mặc Bạch.", xoa xoa lỗ tai ửng hồng, đồ ăn gian.



"Trời ơi, Thật sự là đạo diễn Bạch?"



"Tui mới tìm ID xong, ID ấy là Oreo...quả nhiên fan CP đều là những người có tài phát hiện ra đường, tui cũng chuyển thành fan của Oreo đây."



"Ai vậy? Mơ màng quá."



"Phổ cập khoa học, Oreo là fan Cp của Mặc Bạch, bình thường hay phát hiện đường, hơn nữa hình như là fan cuồng của đạo diễn Bạch. Mặc dù cô ấy không nổi như là fan bự của CP Mặc Bạch đọ."



"Chúng ta đình chiến, về khu căn cứ thảo luận thêm."



Cô gái Oreo nào đó làm xong việc nhanh chóng đóng giao diện lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, nhớ tới một câu bình luận. "Nhìn anh làm gì? Đẹp trai tựa GUCCI sao?"



Bạch Trạch nhịn cười, thấy anh, thấy anh đáng yêu thôi.



***



Liễu Mạn Tinh dùng muỗng nhỏ đập vỡ lớp đường, xúc từng miếng từng miếng pudding nhân trứng bỏ vào miệng.



Vừa ngậm muỗng vừa hỏi Ngân Minh Nhiễm. "Anh không ăn sao?"



Ngân Minh Nhiễm định từ chối, điện thoại đột nhiên đổ chuông.



Tới ban công nghe điện thoại. "Ngân thiếu, cậu không cần thuê người tạt nước bẩn nữa, bây giờ người chửi cậu ta xếp hàng dài luôn kia."



"Nhiều Blog còn đào lại lịch sử đen tối của cậu ta nữa.



"Thật à?" Ngân Minh Nhiễm suy nghĩ một chút. "Vậy cậu gửi qua mail cho tôi đi, cậu biết người đứng sau lưng cậu ta sao?"



"Chuyện này ai mà không biết, Hứa Thành Dục và công chúa của ông chủ công ty cậu ta là một đôi."



"Vậy mà cậu ta còn dám ghép CP trên chương trình thực tế?"



Bạn thân cuối cùng cũng biết tại sao rồi. "Nếu không phải Hứa Thành Dục dùng thủ đoạn cao thâm, như gần như xa, nói không xứng với cô ấy, không muốn ngáng chân cô ấy thì cô công chúa đấy để mắt tới cậu ta sao?"



"Biết rồi, cảm ơn, hôm nào mời cậu ăn cơm."



"Ăn á?" Bạn thân trêu chọc nói. "Nhưng tôi thích uống rượu mừng của cậu hơn."



Ngân Minh Nhiễm im lặng một lát mới nói. "Tôi sợ cậu phải chuẩn bị tiền lì xì thôi."



Bạn thân thở dài một hơi. "Ngân Minh Nhiễm, tôi biết cậu có khúc mắc trong lòng, nhưng đừng ích kỷ như thế, cô gái nhà cậu là người tốt, đi theo cậu lâu như thế mà vẫn chưa có danh phận..."



"Tôi biết rồi." Ngân Minh Nhiễm cúp điện thoại, nhìn Liễu Mạn Tinh bỏ miệng pudding cuối cùng vào trong miệng.



"Mạn Tinh."



"Sao thế?"



Liễu Mạn Tinh ngẩng đầu, bánh pudding trong miệng bị người nào đó lấy đi, xung quanh cô là hơi thở nam tính.



Liễu Mạn Tinh có nói cũng không nói thành lời - rõ ràng anh bảo anh không ăn mà!



***



"Mặc Sâm." Trên đường đi, Bạch Trạch nhìn tin tức, nhíu mày. Bọn họ nghĩ lầm rồi, Hứa Thành Dục không ra tay với hai người mà chọn Liễu Mạn Tinh.



"Là báo lá cải thôi, Ngân Minh Nhiễm biết xử lý thế nào."



"Em có hơi lo cho Mạn Tinh." Bạch Trạch có chút lo lắng.



"Không sao đâu, để anh gọi điện hỏi Hàn Cạnh một chút."