Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 51 : Tâm trạng

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


"Anh bảo người trong ảnh không phải Liễu Mạn Tinh sao?" Hứa Thành Dục nhíu mày, trên đầu vẫn còn băng vải trắng.



"Không phải đâu anh trai ơi, sao lúc cậu gửi cho tôi cậu không báo trước thế?"



Đầu óc Hứa Thành Dục nhanh chóng load thông tin. "Cũng được mà, người đàn bà Liễu Mạn Tinh này cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi."



"Đồ chơi cái mẹ gì, lên xem Weibo của Ngân Minh Nhiễm và trang web của Ngân Tụy đi. Ngân Minh Nhiễm để mắt tới tôi rồi, tự cậu giải quyết đi."



"Alo? Alo alo?"



Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tút báo bận.



Hứa Thành Dục giận tới mức suýt ném điện thoại di động, suy nghĩ một lát lại nghi ngờ mở trang web của Ngân Tụy ra, trên đầu trang là một video.



Vừa mở video ra đã thấy khó hiểu, video này với video cậu ta có giống nhau như đúc, nhìn kỹ lại thời gian mới phát hiện video này nhiều hơn mười phút so với video trong tay cậu ta, video cậu ta giữ có cảnh Ngân Minh Nhiễm và người phụ nữ có gương mặt giống Liễu Mạn Tinh đi vào khách sạn.



Nhưng cậu ta không có video ba phút sau Ngân Minh Nhiễm đi từ phòng bên cạnh ra, xuống thang máy, hình ảnh trong video như dừng lại, năm phút sau, một nhóm người đột nhiên xuất hiện trong hành lang, mở cửa phòng ra, tới đây thì hết phim.



Hứa Thành Dục vẫn không hiểu gì, nhưng hình như đã đi chệch hướng mà cậu ta mong muốn, càng nghĩ lại càng sốt ruột, nhanh chóng gọi điện thoại cho người đưa video cho mình.



Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã thấp giọng nói. "Có việc thì mau nói."



"Video..."



Bên kia bỗng nhiên trách móc. "Bây giờ tôi không có hơi sức nói chuyện này với cậu, sếp tôi bị cảnh sát bắt rồi, tự cậu giải quyết đi."



Hứa Thành Dục bối rồi, cảnh sát gì? Hình như bây giờ cậu ta mới hiểu ra, có đôi tay đứng phía sau giăng một cái lưới lớn đề cậu ta chui vào.



Nhưng...chắc chuyện này không liên quan tới cậu ta chứ? Hứa Thành Dục nghĩ ngợi trong lo sợ.



***



"Mạn Tinh ơi."



Liễu Mạn Tinh lau nước mắt, quay đầu bước đi.



Ngân Minh Nhiễm không đuổi theo, liếc mắt nhìn đạo diễn.



Đạo diễn. "..." Sao tôi cảm thấy bản thân mình như đang chia rẽ uyên ương thế này?



"Khụ khụ... Chương trình này không phải chương trình của riêng tôi, là tâm huyết của mọi người, nếu như mọi người đồng ý, tôi cũng không có ý kiến gì."



Thiệu Mặc Sâm chửi một câu, cáo già.



Bạch Trạch nháy mắt. "Nếu Mạn Tinh đồng ý, tôi cũng không ý kiến."



"Tôi cũng vậy."



"Chị Mạn Tinh đồng ý, chúng tôi cũng đồng ý."



"Ừm ừm ừm, tôi cũng vậy."



"Tôi cũng giống Húc Húc."



Dương Húc Húc chọc anh ta. "Thấy Khuất, thầy giỏi lắm."



Thiệu Mặc Sâm nhún vai. "Bạch Trạch đồng ý, tôi cũng đồng ý."



Ngân Minh Nhiễm không có tâm trạng ăn thức ăn cho chó, gật đầu nói cảm ơn với mọi người rồi xoay người đuổi theo.



Thiệu Mặc Sâm sờ cằm. "Haiz, nay mặt trời mọc đằng Đông sao? Kia là thái tử Ngân lạnh lùng trong truyền thuyết sao?"


Dương Húc Húc. "..." Tui không muốn nghe lời giải thích.



"Chi thích anh ấy sao?" Cô gái tò mò. "Vừa rồi chị còn ngắm anh ấy nữa."



Dương Húc Húc. "..." Đừng nói ra thế chứ.



"Chị yên tâm hát đi, anh ấy sẽ thích."



Dương Húc Húc ngậng ngừng mở miệng, hát một tiếng.



Khuất Lan Thương ngồi đầu thuyền bên cạnh vẫn thờ ơ.



Dương Húc Húc há hốc mồm, cô gái bất đắc dĩ. "Chị hát nhỏ quá."



Lặp lại lần nữa.



Vẫn cứ thờ ơ.



"Cô gái à, đừng xấu hổ." Bác chèo thuyền cười haha.



Dương Húc Húc hắng giọng một cái, bàn tay làm thành hình cây kèn, hô lên.



"Đinh--" Cách hai người kia không xa, Bạch Trạch lại tiếp tục đàn sai.



Thiệu Mặc Sâm cười đau cả bụng. "Dương Húc Húc muốn tỏ tình sao? Trông nhiệt tình quá kìa."



Bạch Trạch cũng cười, đàn cổ khẽ rung. "Em vô cùng muốn xem biểu cảm của Khuất Lan Thương, chắc chắn rất buồn cười."



"Anh cũng muốn nghe."



"Em không biết hát." Bạch Trạch ở phía đối diện làm vẻ mặt vô tội.



Thiệu Mặc Sâm chỉ hai cái thuyền xa xa, lại chỉ hai người. "Bọn họ đang hợp tác, chúng ta cũng phải thế." Ngụ ý là em hát cho anh nghe.



"Em không biết hát, nhưng em sẽ hát La vie en rose, muốn nghe không?" Bạch Trạch nở nụ cười.



Thiệu Mặc Sâm sửng sốt, nhớ lại lời bài hát, đáy mắt dịu dàng. "Tất nhiên là muốn rồi."



PD cứng người, có phải anh ta hoa mắt không? Có phải hắn mới thấy khóe miệng Thiệu Mặc Sâm đặt trên tai Bạch Trạch không?



Thiệu Mặc Sâm ngẩng đầu nhìn hắn, ngón trỏ để trên cánh một làm động tác yên lặng.



***



"Thầy Khuất."



"Sao vậy? Chạy nhanh vậy không sợ ngã sao?"



"Cô gái vừa rồi bảo em, tập tục ở đây là sau khi hát đối xong phải đưa một món đồ trên người cho đối phương." Nói xong cũng đưa cho anh ta một chiếc túi nhỏ màu xanh nhạt. "Ừm, là trước đây bà nội làm cho em, giúp cải thiện giấc ngủ."



Khuất Lan Thương sửng sốt, đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ trên túi nhỏ. "Cảm ơn."



Dương Húc Húc không dám đứng lâu nữa, thấy Tang Kỳ ở bên kia, vội vã chạy về phía cô.



Khuất Lan Thương bỏ túi nhỏ cô cho vào túi, khóe miệng cong lên. "Đứa ngốc..."



***



Sau khi quay xong, buổi tối các nhân viên công tác mở một cuộc họp thảo luận, mấy PD nhìn nhau, ai cũng không muốn nói chuyện. Ba tổ kia đi theo bị nhét thức ăn cho chó, tổ còn lại thì bị đói, theo Tang Kỳ và Trình Thành len lỏi khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ ăn.



*La vie en rose: Cuộc đời màu hồng - Là bản tình ca nổi tiếng của Pháp.