Đạo Mộ Bút Ký
Chương 325 : Lễ hiến tế
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Earl Panda
Beta: Tiểu Điệp
********
Tôi với lão Dương nghe hắn nói thế, liền
đồng thanh hỏi xem hắn nghĩra gì rồi. Hắn gãi đầu gãi tai, bảo: “Tôi chỉ đoán đại khái vậy thôi. Có khả năng ngọn đồng thụ này không phải là
điểm mấu chốt, những khe rãnh trên mặt cây này có thể là dùng để tập
trung nước lại, ví như nước mưa, máu hoặc sương đêm gì đó.”
Lão Dương liền hỏi hắn: “Có phải là giống như ngày xưa người ta gom sương đêm lại để pha trà dâng lên vua không?
Thế thì nói làm gì? Toàn là nước không nguồn gốc(*) cả.”
(*) nguyên
là “vô căn thủy”: hay còn gọi là thiên thủy, ám chỉ những loại nước rơi
từ trên trời xuống như mưa, tuyết, sương, vân vân.
Trợ lý Lương lấy cây bút máy cạo ra một
ít vết cặn màu đen trong rãnh. Đã trải qua hàng nghìn năm, không biết
liệu những vết cặn này có phải chính là máu của tổ tiên đã khô cứng lại
không, hay chỉ là nước mưa lắng đọng. Hắn nhìn mấy nhánh cây, nói: “Cậu
trông, phía dưới những cành cây này có cái gì đó trông như lưỡi lê lấy
máu, thông với giữa con rắn hai thân, hẳn là nhánh cây này có công dụng
gì đó với đàn tế thờ. Khả năng là nó có liên quan đến huyết tế.”
Tôi không hiểu lắm, nên trợ lý Lương đành nói rõ hơn về những khe rãnh này vì sao lại có liên quan đến huyết tế,
và cách thức tiến hành huyết tế.
Trợ lý Lương nói, thời Tây Chu, lễ hiến
tế tuy không tàn bạo bằng thời nhà Thương, nhưng việc hiến tế người sống là khó tránh khỏi, cái gọi là điểm khác nhau giữa hai thời chỉ là ở
cách giết người mà thôi. Ví dụ như, hiến tế cho thần thổ địa thì đem
người chôn sống, hiến tế cho thần lửa thì thiêu sống, còn hiến tế cho hà bá thì quẳng xuống sông.
Ở đây, một cây thanh đồng đại thụ cao
ngút trời như thế này có khả năng là loại thần thụ Phù Tang nhược mộc
hoặc cây thần thờ Phục Hy(**), những loại thần thường phải dùng huyết
tế.
(*) Nguyên
văn là “câu mang”. Mình tra trên baike thấy bảo nó là mộc thần Phục Hy
Nhìn kỹ lần nữa, tôi mới phát hiện ra
những con khỉ này đều đã chết. Xác khỉ bị gió nóng sấy cho khô quắt, méo mó kì dị. Tay chân mắc cả vào các cành cây đan xen dày đặc nên xác mới
không bị rơi xuống. Cả thảy có hơn mười xác khỉ – mà kỳ quái thay, xác
đã khô quắt rồi nhưng mặt nạ vẫn không bị rớt ra – yên lặng đứng đó nhìn chúng tôi chằm chằm, tựa như chúng có thể bất thình lình sống lại bất
cứ lúc nào.
Chúng tôi chầm chậm tiến lại gần, chú ý quan sát những thứ kỳ quái này.
Cơ thể bọn khỉ dường như bị mắc một loại
bệnh ngoài da nào đó, lông tóc phần lớn bị bóc ra, để lộ lớp da màu xám
trắng trông khá giống với da người, thế nhưng khi nhìn kĩ lại thấy các
vết lốm đốm rất rõ ràng. Vóc dáng những con khỉ này khoảng cỡ bằng một
đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi (đương nhiên là không tính Diêu Minh (Yao Ming =]]) rồi ), hoặc có thể lớn hơn một chút, tôi không chắc lắm. Trong cái tình huống như thế này, tôi còn hơi đâu mà nhìn người đoán chiều cao.
Mặt nạ của bọn khỉ nhìn qua thì là làm
bằng đá, được mài một cách vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi còn
nghi là nó được làm bằng gốm sứ. Đến xem chỗ mặt nạ gắn vào mặt bọn khỉ
mới thấy, cái mặt nạ này dường như đã được in hẳn vào thịt, hẳn là dùng
một phương pháp đẫm máu nào đó, khiến mặt nạ lẫn da thịt dính lẫn lộn cả vào nhau.
Xác khỉ phần lớn đều còn nguyên vẹn, còn
lại một số ít chỉ có tay với chân. Đại khái là do thời gian đã quá lâu
năm, xác khô quắt đến mức tự nhiên vỡ vụn.
Trợ lý Lương ngăn chúng tôi leo lên
trước. Hắn chỉ vào một cái xác khô, nói: “Chờ một chút, tôi thấy tư thế
mấy con khỉ này có hơi kỳ dị, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải, đợi
tôi đến nhìn kỹ xem sao.”
Lão Dương nói với hắn: “Ông anh lắm
chuyện nó vừa vừa thôi, cái gì cũng hết xem rồi ngắm. Làm ơn cẩn thận
chút cho tôi nhờ, coi chừng lát nữa mấy con khỉ kia nó ngứa mắt ông thì
bỏ xừ!”
Trợ lý Lương không để ý đến lời của lão
Dương, rón rén đến gần một cái xác khỉ gần nhất, cầm lấy cái mặt nạ của
nó. Da mặt khô quắt lập tức rạn nứt, trợ lý Lương nhẹ nhõm kéo cả cái
mặt nạ xuống. Hắn dí lại gần bộ mặt của cái xác khô nhìn ngó một lúc,
rồi quay đầu nói với chúng tôi: “Hai…vị, cái này… hình như không phải là khỉ, đây là… mặt người a.”