Đạo Mộ Bút Ký

Chương 326 : Li cổ

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Editor: Earl Panda



Beta: Tiểu Điệp



********



Hai con mắt của cái xác đã bị phân hủy

tiêu đi mất, chỉ còn lại hai hốc mắt tối om. Miệng xác mở lớn đến mức

khó tin, lộ ra hàm răng thiếu lỗ chỗ. Bộ mặt vì khô quắt nên biến dạng

méo mó, trông rất dữ tợn, khiến không ai dám nhìn thẳng vào. Mà dựa vào

hàm răng là có thể thấy, cái xác khô này không phải là xác khỉ, mà chính là xác người không chệch đi đâu được!



Lão Dương ngây người một lúc, nói: “Thế này là sao? Lão Ngô, cậu vừa mới nói nó là khỉ cơ mà? Này… cái này… là người nha.”



Tôi cũng lắp bắp: “Tôi… tôi cũng chẳng

biết. Vừa nãy tôi đánh rớt cái mặt nạ, rõ ràng là khỉ mà, một con khỉ

lông vàng hẳn hoi cơ. Này… này… Giời ạ, đúng là điên cái đầu.” Tôi vò

đầu bứt tóc cố gắng nhớ lại xem có phải lúc ấy vì sáng tối mập mờ quá

nên mắt mình nhìn lộn hay không.



Bỗng nhiên, trợ lý Lương khoát tay, ý bảo tôi đừng chạm vào thi thể. Sau đó, hắn cẩn thận đứng thẳng người lên,

lật mặt sau của cái mặt nạ ra nhìn. Tôi thấy đằng sau chiếc mặt nạ, ở vị trí miệng có gồ lên những hình xoắn ốc to bằng nắm tay, trông như vỏ ốc sên, bên trên lại có một lỗ nhỏ. Trợ lý Lương cầm chiếc mặt nạ ướm thử

vào mặt mình, sau đó quay đầu nói với chúng tôi: “Cái mặt nạ này hình

như phải há miệng ra mới đeo lên được.”



Lão Dương ngạc nhiên nói: “Gắn vào miệng á? Tức là nhét cả một cái cục vô miệng cho tắc thở á? Vầy khó chịu chết.”



Tôi trông mấy cái xác khô mồm ngoác ra

rất rộng, bèn nói với trợ lý Lương: “Lẽ nào mấy cái vỏ ốc sên này có gì

kỳ lạ chăng, anh thử đập vỡ nó ra xem. Cái mặt nạ này độ dài vừa đủ cho

mặt một con khỉ, nếu gắn vào miệng thì chỗ mắt lại bị che khuất mất.

Chắc chắn là có cách gì đó khác đấy.”



Trợ lý Lương nghe vậy bèn chọc chiếc bút

máy vào bên trong cái lỗ nhỏ, cố sức cạy ra. Cái “vỏ ốc sên” tức thì vỡ

vụn, để lộ bên trong có một khúc gì đó dài dài trông như cái càng cua.

Trợ lý Lương liền cạy nó ra thì phát hiện đó là một loại sâu bọ kỳ lạ
biết mình đang ở cái chỗ quái nào, nhưng dù sao thì, các cụ dạy “tự cổ

Hoa Sơn nhất căn trụ”(*), xưa nay lên Hoa Sơn chỉ có một cái rễ cột to

oành, cứ leo lên riết cũng không bắn sang nơi khác được đâu.



(*) Nguyên

gốc là “tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ”, tức là: xưa nay lên Hoa Sơn chỉ có

một con đường, chẻ Dương đã tùy cơ ứng biến mà chém câu của cổ nhân

người ta cho hợp hoàn cảnh (lên Hoa Sơn chỉ có một cái cột để mà bám mà

leo) =))))))



Tôi cảm thấy nơi này không thích hợp để ở lâu, liền bảo bọn họ trước tiên cứ qua một đoạn này đã rồi hẵng tính

tiếp. Đứng cùng chỗ với trợ lý Lương còn có một ông chủ béo nữa, ông này rất có khả năng sẽ leo lên trước chúng tôi. Nếu mà ông ta lên tới trên

đỉnh trước thì sẽ hơi bị phiền phức. Nhỡ đâu có phục kích, ba chúng tôi

không chừng sẽ chết không rõ ràng.



Lão Dương nói: “Nói có lý, cậu chờ một

chút, tôi đi đốt ít pháo sáng, để xem trên ấy nó có phục kích gì không.” Nói xong hắn lôi ra khẩu súng báo hiệu, chỉa lên phía trên, bắn một

đường thẳng tắp.



Đạn tín hiệu bay lên, không nghe tiếng

chạm tới đỉnh, lòng tôi nôn nao một trận hồi hộp. Loại đạn này tối thiểu phải lên đến được hai trăm mét, vầy tức là còn phải leo ít nhất hai

trăm mét nữa, ha hả, này thật là nản muốn chết quá đi.



Đạn tín hiệu cháy bùng, nhìn lên trước,

quả nhiên là phía trên một đoạn không xa nữa các cành cây cũng càng thưa thớt lỏng lẻo dần, không hiểu vì sao lại thiết kế như vậy. Hơn nữa,

nhìn cao lên nữa, phạm vi hai trăm mét không phải là giới hạn, tôi còn

có thể thấy một vài thứ nữa, tuy là không sao nói được nó là cái gì.



Đạn tín hiệu rơi xuống, lão Dương nhìn kỹ một lúc, rồi nói: “Xem ra ông chủ mập Quảng Đông kia không có phục kích ở phía trên, nói không chừng chỉ có mình lão Thái còn sống nhăn răng mà chạy đến đây, dù sao thì cái đám quan tài trận bên ngoài kia nom chẳng

khả quan gì mấy… A, này, cái gì thế kia?”



Khi đạn tín hiệu rơi xuống cách khoảng

hơn sáu mươi mét, chúng tôi chợt nhìn thấy cái gì đó gồ ghề nổi lên trên một đoạn thân cây thanh đồng. Nhìn kỹ, tôi tức thì cảm thấy sau ót tê

rần rần, mồ hôi lạnh ứa ra tận lòng bàn chân: cách cả bọn chừng mười

mét, trên thân cây thanh đồng trồi lên một bộ mặt. Không, phải nói đó là một chiếc mặt nạ hình dạng rất quỷ dị.