Đạo Mộ Bút Ký
Chương 327 : Lăng không
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Dứa
Beta: Tiểu Điệp Nhi
♥♥♥
Pháo hiệu tiếp tục rơi xuống, lướt qua
khu vực này, chợt thấy cả một vùng xung quanh chuyển động tránh đường
cho quả cầu nóng sáng, nhìn qua giống hệt một rừng côn trùng mặt người
lúc nhúc.
Đây hẳn là li cổ mà trợ lý Lương đã nhắc
đến, người xưa nuôi dưỡng chúng trong những chiếc mặt nạ đặc biệt, không ngờ đã sinh sôi nảy nở tới mức này. Lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi,
ai ngờ nhanh như vậy đã đụng phải nguyên một đoàn thế này.
Chúng bám chi chít vào những khe nứt trên cây Thanh Đồng, khi ánh sáng lướt qua thì bày ra vô vàn biểu tình khác
nhau, có đau đớn, có u buồn, có dữ tợn, có cả cười âm hiểm… Tôi chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng nào quỷ dị như thế, lông tơ trên người dựng
đứng cả lên.
Trợ lý Lương lúc nãy giải thích hùng hồn
lắm, giờ tận mắt thấy thứ này rồi cũng lắp bắp, run rẩy nói với tôi:
“Hai… hai vị tiểu ca, mấy thứ đó đều còn sống cả, li cổ còn bám ngay
phía dưới đó, chúng ta làm sao bây giờ, sao mà đi qua được?”
“Đừng hoảng hốt,” lão Dương nói, “Anh
xem, bọn chúng có phản ứng với pháo hiệu, chứng tỏ chúng là loài sợ ánh
sáng và nhiệt độ, chúng ta đốt đuốc rồi từ từ tiến tới, bọn chúng chắc
không dám đụng vào chúng ta đâu.”
Tôi lắc đầu: “Không thể chắc chắn như vậy được, pháo hiệu có độ sáng và độ nóng rất cao, tất nhiên bọn chúng sẽ
sợ, còn cây đuốc thì không được như thế. Cậu đừng quên đám khỉ lúc nãy,
thấy pháo hiệu thì bỏ chạy, còn khi cậu dùng đuốc dọa thì bọn chúng lại
chỉ lùi ra sau một chút mà thôi. Tôi chỉ sợ cậu đốt đuốc trèo lên chẳng
những không qua được mà còn dẫn bọn chúng đến bao vây chúng ta, lúc đó
muốn thoát cũng khó.”
“Vậy cậu nói giờ phải làm sao?” Lão Dương hỏi tôi, “Cậu nghĩ ra phương án gì rồi?”
Tôi đáp: “Phương án thực sự thì tôi không có, chỉ là có một cách mới nghĩ ra, không biết có thực hiện được không.”
Lão Dương sốt ruột: “Tôi biết cậu nhiều mưu ma chước quỷ, có gì cứ nói luôn đi.”
Tôi chỉ vách núi đá cách đó hơn hai chục
thước: “Trực tiếp tiến lên như vậy rất nguy hiểm, nếu như lời trợ lý
Lương nói là đúng, lũ bọ kia chắc chắn có cách leo lên mặt chúng ta.
Trực tiếp xông vào đó chẳng khác nào ôm bom cảm tử, chi bằng đi đường
vòng. Cậu có cách nào giúp chúng ta tới được chỗ vách đá đó không, trên
đó có nhiều hõm đá nên không khó đi lắm, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi
đôi chút.”
Lão Dương nhìn hướng tay tôi chỉ, kêu lên: “Này… Xa thế? Tới đó sao?”
Tôi gật đầu, ra hiệu: “Tôi mới nghĩ ra
cách này thôi, không phải chúng ta có dây thừng sao? Cậu xem thử đủ dài
hay không, nếu không đủ thì chỉ còn cách leo xuống thôi, lần sau xách
súng phun lửa tới.”
Lão Dương tháo cuộn dây thừng bên hông
ra, thứ này vốn là hàng chôm được trên người lão Thái, bên trên có nhãn
U.aa. Đây là loại dây thừng leo núi tốt nhất thế giới, là thứ bộ đội đặc chủng thường sử dụng, xem ra bọn họ cũng đầu tư bộn tiền vào trang bị
chứ chơi à.
Lần trước đi Lỗ Vương cung tôi có giúp
chú Ba chuẩn bị tư trang hành lý, tìm hiểu qua không ít thông tin, thế
nên tôi biết, loại dây thừng này nếu đường kính thân trên 10 mm có thể
chịu được sức nặng lên đến ba tấn (dù là lực tác động đột ngột), thừa
sức chịu được trọng lượng của ba người chúng tôi.
Sức chịu đựng thì đủ, chỉ không biết độ
dài có đủ không thôi. Lão Dương bung dây ra xem xét, không khỏi than một tiếng, độ dài sợi dây chỉ hơn mười thước, còn thiếu một đoạn khá dài
mới tới được bên kia.
“Làm sao đây?”, lão Dương hỏi tôi, “Có nối thêm thắt lưng của chúng ta cũng không đủ.”
Tôi vân vê sợi thừng, chợt phát hiện đây
là loại thừng bện đôi 16 mm, nhanh trí nói: “Không cần lo. Chúng ta tước đôi sợi thừng này ra, nối vào làm một là được.”
“Tiểu Ngô ca, được thật chứ? Dây thừng
mỏng như vậy không sợ đứt sao?” Trợ lý Lương nói: “Cậu xem, sợi thừng
này còn mỏng hơn cọng bún, dù có vội mấy thì cũng đừng kích động nha.”
“Tạp chí nước ngoài đều nói thế cả, chắc cũng không đến nỗi lừa chúng ta đâu.”
Tôi đưa tay lên ngó. Ngoài từng mảng máu
đọng lại từ vết thương lúc nãy cộng với lớp đất bẩn ra, tay tôi cũng
chẳng có gì bất thường cả.
Thật là lạ, bọn chúng vì sao lại sợ tôi? Không lẽ loài ký sinh trùng cũng biết lựa chọn?
Tôi nhìn bọn li cổ lùi ra sau, nhớ lại màn Muộn Du Bình đẩy lùi lũ bọ ăn xác, trong đầu hiện ra dấu hỏi to đùng.
Từ từ, không lẽ là… máu?
Làm sao có thể, chẳng lẽ đám bọ hung hãn tàn bạo này lại sợ máu của người thường là tôi?
Tôi nghi nghi hoặc hoặc nhìn tay mình, đầu óc rối cả lên, chuyện gì cũng không hiểu.
Lão Dương bên kia sắp không chống đỡ
được, tôi như phản xạ duỗi tay về phía hắn thử xem sao. Chuyện xảy ra
tiếp theo khiến tôi chỉ biết nghẹn họng mà trố mắt ra nhìn: đám li cổ
đang bám trên người lão Dương cứ như gián gặp phải thuốc diệt côn trùng, từng con từng con lùi lại phía sau, hệt như lần nọ đám bọ ăn xác kia
thấy máu của Muộn Du Bình vậy.
“Không phải chứ!” Cằm tôi đã rớt xuống đất, lòng thầm nghĩ không cần phải nể mặt tôi đến vậy chứ.
Lão Dương không hiểu mô tê gì, cứ kêu gào phải trèo lên lấy cây đuốc, tôi vỗ vỗ vai hắn nói: “Từ từ đã, cậu xem,
hình như có chút không thích hợp.”
Nói xong tôi đưa tay ra, đi vài bước về
phía trợ lý Lương đang run lẩy bẩy bên kia, chỉ vài bước thôi, đám li cổ quanh đó đồng loạt lùi ra hệt như triều xuống. Tiếng động do mấy chiếc
mặt nạ răm rắp chạm vào nhau phát ra đột nhiên nhiễu loạn, thay vào đó
là thứ thanh âm chi chi hoảng hốt.
Lão Dương trợn mắt há mồm nhìn tôi như
thể thấy quái vật, tôi không để ý tới hắn, trèo lên trên, tiến lên giơ
tay trước mặt trợ lý Lương. Chiếc mặt nạ đột ngột co rúm lại, tôi nhanh
tay bắt lấy, dùng sức giật nó ra khỏi mặt anh ta, tiện thể giật ra một
thứ gì nhầy nhụa trông giống “đầu lưỡi”. Trợ lý Lương lúc này đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, “đầu lưỡi” kia mới rời khỏi yết hầu một
phát, anh ta liền bật người nôn mửa, nôn đến một thân dơ hầy.
Li cổ trong tay kịch liệt giãy dụa làm
tôi gần như tuột tay tới nơi, hơn nữa cái thứ “đầu lưỡi” kia thực sự rất tởm, tôi đành đập mạnh nó lên tảng đá gần đó, nước xanh lè dính đầy lên tay.
Đám li cổ bên cạnh đã lùi ra nhưng không
lùi xa, chúng tạo thành một vòng vây thật lớn quanh chúng tôi, lại còn
không ngừng thu hẹp lại. Lão Dương nhanh chân đi lấy cây đuốc về quét
một vòng, đẩy bọn chúng ra xa một chút. Lúc này trợ lý Lương ho lên hai
tiếng, xem ra sắp tỉnh, lão Dương thì đã đi lấy cái ấm nước để thu phần
dây thừng còn thừa. Tiếc là thực phẩm và những trang bị khác của chúng
tôi vẫn còn ở trong hai cái ba lô treo trên cây bên kia, không biết có
cách lấy lại được không nữa.
Tôi đổ chút nước vào lòng bàn tay, đang
dấp dấp môi cho trợ lý Lương thì lão Dương trở lại. Vừa nhìn thấy tôi,
hai hàng nước mắt của hắn tuôn ra ròng ròng, tôi vừa trông qua đã trợn
tròn hai mắt, vội vàng chạy tới lôi hắn sang một bên. Thần kinh lão
Dương đã căng thẳng trong một thời gian dài, rất dễ bị kích động, tôi
phải ra sức trấn an hắn là chúng ta có cây đuốc đây, bọn chúng không dám tới đâu, để hắn thả lỏng một chút, chứ không hắn phát khùng lên mất.
Lão Dương nhìn đám li cổ không dám tới gần mới thở dài nhẹ nhõm, kéo cây đuốc lại giữa chúng tôi, hỏi: “Lão Ngô, chuyện này là sao, từ lúc nào
mà cậu trở nên “trâu bò” như vậy hả? Cũng không chịu thể hiện sớm nữa,
bắt cả bọn chật vật như thế này.”
Tôi nhìn tay mình, lắc lắc đầu: “Mẹ nó, tôi còn không biết nữa là, cứ tưởng nằm mơ chứ.”
Lão Dương nhìn máu dính trên tay tôi,
quệt quệt vài đường, cũng không tin lắm chuyện tôi siêu nhân như thế,
hỏi tôi: “Lúc nãy trên đường đi cậu có dính phải thứ gì không? Cậu cẩn
thận ngẫm lại xem… Không chừng là đụng phải thứ gì khắc tinh của bọn mặt nạ này mà không biết đó.”
Tôi ngồi nghĩ lại, cái gì tôi chạm qua
thì họ cũng chạm qua rồi, chỉ có máu của tôi là họ chưa đụng vào thôi,
nhưng mà chuyện này không có khả năng… Nếu máu tôi thực sự lợi hại như
vậy, hồi ở Lỗ Vương cung tôi đã phát uy rồi, đâu có chuyện lãng phí cả
đống máu như thế… Chẳng lẽ lúc đó dính phải máu người ta nên giờ còn
công dụng, không phải đâu – tôi lắc đầu, gạt phắt ý nghĩ đó đi.
Trợ lý Lương tỉnh lại, nghe chúng tôi nói chuyện mới hỏi xảy ra việc gì, anh ta bị mặt nạ che mắt, chẳng thấy
được gì cả. Lão Dương lại có ý bắt chẹt tôi, mới nói với trợ lý Lương:
“Anh biết không, lúc nãy lão Ngô của chúng ta uy phong như thế này này…”
Trợ lý Lương nghe hắn nói, kêu lên một
tiếng, hỏi tôi: “Tiểu Ngô ca, cậu nghĩ lại xem, có phải cậu từng nếm qua một thứ màu đen, to khoảng chừng này…”