Đạo Mộ Bút Ký
Chương 328 : Kỳ Lân Kiệt
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Cassie Woonie
Beta: Tiểu Điệp
♥ω♥
Tôi vốn đang kinh ngạc, hắn lại đột
ngột hỏi như thế, nhất thời không nghĩ ra được gì, lắc lắc đầu nói: “Lớn như vậy á? Hình như là chưa ăn bao giờ thì phải, nói thế nào nhỉ? Trợ
lý Lương, anh rốt cuộc muốn nói đến cái gì vậy?”
Trợ lý Lương quệt lấy một ít máu của
tôi, chăm chú quan sát rồi nói: “Vừa rồi nghe kể lại tình hình, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Trước kia tôi từng nghe một vị tiên sinh nói rằng
trên đời này có một thứ trông như mảnh giáp màu đen, người nào ăn nó máu có thể trừ tà, cả côn trùng cũng không dám đến gần, là một loại thuốc
bắc vô cùng hiếm thấy. Cậu thử nghĩ kỹ lại xem đã từng ăn cái gì tương
tự chưa?”
Tôi à lên một tiếng, mảnh giáp màu
đen ? Thuốc bắc? Đúng thật là làm khó tôi rồi, dạo gần đây có quá nhiều
chuyện xảy ra, ăn uống lúc nào cũng vội vội vàng vàng, cũng chưa từng
mắc bệnh gì, nên tôi cũng chẳng để ý tới việc bản thân đã ăn thứ gì cho
lắm, bây giờ đột nhiên hỏi thật sự chẳng nhớ được cái gì hết.
Lão Dương cười giễu tôi: “Ông đây chỉ nghe nói rằng máu chó đen, máu gà trống có thể trừ tà, quả thật không
nghĩ đến là lão Ngô nhà chúng ta cũng có bản lĩnh này. Chuyện này tốt
nhất là cậu đừng có để lộ ra ngoài nghe chưa, nếu không khắp nơi người
người tìm cậu xin máu, chẳng mấy chốc mà cậu thành cái xác khô đấy nhá.” Nói xong lại phá lên cười lớn.
Tôi mắng: “Con mẹ nó cậu có thể tích
chút công đức cho cái miệng cậu không vậy? Cái gì mà chó với gà! Tôi cho cậu biết, máu người từ xưa đã là thứ có thể trừ tà rất tốt, đặc biệt là máu của tử tù, trên pháp trường còn có người nhờ pháp y trám máu vào
vải trắng rồi buộc lên xà nhà. Không hiểu đừng có ăn nói lung tung.”
Lão Dương thấy tôi có vẻ giận, đắc ý cười to hơn, mới cười được hai tiếng, đột nhiên kêu lên “Ôi… ”, đứng dậy
vuốt vuốt lưng, khóe miệng run run. Đại khái là do vết thương lúc trước, bây giờ vừa cười cho đã đời khiến cho cơn đau lại nhói lên.
Tôi rủa thầm rõ đáng đời, không thèm
để ý tới hắn nữa, quay sang trợ lý Lương: “Anh phải nói cho rõ ràng để
tôi còn hình dung được cụ thể một chút chứ. Màu đen, hình mảnh giáp, thứ như thế nhiều lắm. Nó có đặc điểm gì nổi bật không?”
Trợ lý Lương nhăn mày suy nghĩ rồi
ngượng ngùng nói: “Bản thân tôi cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, chỉ là nghe người khác nói đến từ khá lâu rồi, mấy thứ đặc thù gì đó thực sự
không nghĩ ra.”
Tôi nghe thế không khỏi thất vọng thở dài.
Giấc ngủ này quả là cực kỳ sảng khoái,
nhưng khi tỉnh lại chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, một loại cảm giác đau
nhức khắp người. Lúc này cây đuốc đã vô cùng yếu ớt, chắc chắn tôi đã
ngủ rất lâu. Ló đầu ra ngoài nhìn thử, cổ trùng đã không thấy đâu nữa,
chỉ có vài con vẫn còn thập thò ngoài đó.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, bật đèn pin soi về
phía trước, từ nơi này nhìn lên, tôi đoán chúng tôi chỉ còn cách đỉnh
cây đồng khoảng ba bốn giờ mà thôi, đồ đạc ở trên đó, có thể nói là lấy
được khá dễ dàng, bây giờ mà đi xuống thật sự có chút đáng tiếc.
Lão Dương còn chưa tỉnh dậy, nhưng sắc
mặt bình ổn, chắc đã khá lên nhiều. Tôi quay đầu sang trợ lý Lương muốn
đánh thức hắn, bàn bạc bước kế tiếp nên làm sao bây giờ, vừa nhìn, chợt
phát hiện mới vừa rồi hắn còn nằm ở cái chỗ kia, bây giờ đã không thấy
đâu nữa.
“Uhm?” Tôi hơi sửng sốt một chút, lấy đèn pin chiếu sâu vào trong sơn động cũng không thấy tung tích của hắn, tự
nhủ người đi đâu mất rồi? Lúc này, tôi bỗng không thấy cây phách tử liêu vốn làm cố định vết thương cho lão Dương đâu cả, lập tức toàn thân đổ
mồ hôi lạnh, một chuỗi dự cảm không lành ồ ạt kéo tới, vội sờ sờ bên
hông mình, quả nhiên súng của tôi cũng mất rồi.
“Khốn kiếp!” Tôi mắng to một tiếng, thật
sự không nghĩ tới hắn lại là loại người như vậy, lén trộm súng của tôi
trong lúc tôi đang ngủ! Nhưng mà, tại sao hắn không lấy luôn cả đèn pin, không có công cụ chiếu sáng, hắn hành động thế nào được? Tôi lòng như
lửa đốt, cũng không suy nghĩ cẩn thận, vớ lấy cây đuốc muốn đi ra ngoài
đuổi theo hắn, người này khá chậm chạp, nếu như đi chưa lâu, tuyệt đối
có thể đuổi kịp.
Vừa mới bước tới cửa động, tôi còn chưa
biết là hắn đi lên hay đi xuống, trước mắt đột nhiên lại lóa lên một tia ánh sáng. Một tốp bóng đen từ phía trên đáp xuống, đạp một cước vào
ngực tôi. Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí dâng lên, cả người ngã vào
trong động. Sau khi ngã xuống đất, tôi cắn răng muốn đứng lên, nhưng cằm lại bị giáng cho một cú, lần này vô cùng đau, tôi cơ hồ muốn ngất xỉu,
đang mơ mơ màng màng, chợt thấy một gã béo miệng ngậm điếu thuốc tiến
vào động, tay cầm một khẩu súng ngắn, trợ lý Lương mặt mày tái mét theo
sau hắn.
Tôi nhìn thoáng qua liền nhận ra kẻ mập
mạp kia, chính là một trong hai ông chủ tiệm đồ cổ Quảng Đông, hình như
là họ Vương thì phải. Hắn chĩa súng về phía tôi, để tôi bước sang một
bên, quay đầu lại nói với trợ lý Lương: “Lão Lương, đó chính là người đã ăn Kỳ Lân Kiệt sao?”