Đạo Mộ Bút Ký

Chương 329 : Tiếp cận

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Editor: Tiểu Phong Hoa



Beta: Earl Panda



.



********



.



Trợ lý Lương hất hất hàm về phía tôi, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Tôi rủa

thầm trong miệng, đúng là loại ăn cây táo rào cây sung. Trên đường đi

ông đây cũng coi như có ơn với ngươi, không ngờ ngươi lại trở mặt như

trở bàn tay thế này. Sớm biết có ngày hôm nay ông đây đã đá ngươi lại,

tránh di họa về sau rồi.



Lão béo lôi từ trong ba lô ra một ít chất đốt rắn, nhóm lửa lên.

Nhiên liệu này thường dùng khi leo núi tuyết, vừa có thể thắp sáng, vừa

có thể sưởi ấm. Cả sơn động lập tức sáng bừng lên. Xong xuôi đâu đấy, gã lại ném cho tôi mấy thanh lương khô trong khi họng súng trường đen ngòm vẫn lăm lăm chĩa về phía tôi.



Cầm lương khô trong tay mà tôi ngẩn cả mặt, trong lòng chẳng hiểu

chuyện gì đang xảy ra liền thảy trả lương khô cho lão: “Giờ mạng bọn tôi nằm trong tay các người, muốn giết thì giết quách đi, nhiều lời vô

ích!”



Trợ lý Lương nhếch mép cười, quay sang lão béo: “Đấy, tôi đã nói rồi

mà, đúng là thanh niên trẻ tuổi có khác, vẫn còn chưa rõ được tình cảnh

của mình là gì đâu.”



Ông chủ Vương lắc đầu, lại ném lương khô cho tôi: “Này chú em, tuổi

còn trẻ mà đã phiêu bạt giang hồ, đáng ra đầu óc mày phải nhanh nhạy một chút chứ. Tao đã cho mày đồ ăn tức là sẽ không hại đến mấy thằng ranh

chúng mày. Thái độ này mà gặp phải mấy thằng cha nóng tính, coi như chú

mày đút đầu vào chỗ chết rồi.”



Người này nếu so với lão Thái thì phong cách khác hẳn nhau, lão kia

chỉ nhìn qua cũng đủ nhận ra chính là loại giết người không ghê tay. Lão béo đây có vẻ hiền hòa thân thiết, khiến người ta cảm thấy thư thái

hơn. Có điều cú đá lúc nãy của lão ta rất có lực, chắc chắn một người

buôn đồ cổ bình thường không thể làm được. Tôi nghĩ mãi không ra rốt

cuộc thân phận thực sự của lão ta là gì.



Ông chủ Vương dường như nhận ra sự nghi ngờ trong ánh mắt tôi liền

rít mạnh một hơi thuốc, đoạn nói tiếp :”Tao tất nhiên không giống bọn

lão Thái, tao là người làm ăn. Nơi thương trường không có bằng hữu vĩnh

viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn.”



Trợ lý Lương ngắt lời: “Ông chủ Vương, tốt nhất ông nên nói toạc ra

đi, đầu óc hai đứa nhóc này không thông minh lắm đâu. Thằng họ Ngô còn

dễ nói, chứ chờ thằng nhãi đang ngủ kia tỉnh dậy sẽ vất vả hơn đấy.”



Ông chủ Vương bật cười, bảo tôi: “Được, người ngay không dối trá, tao lật bài ra luôn. Tao chỉ kinh doanh, không thích động đao động kiếm.

Tình huống hiện giờ bọn mày đều rõ cả, cho dù không rơi vào tay tao,

chúng mày cũng khó lòng trở ra. Lão Thái đã chết rồi, đối phó với chúng

mày cũng chẳng còn gì thú vị nữa. Mày nghĩ cho kỹ xem, có muốn hợp tác

cùng tao không. Tao đảm bảo mấy thằng bây vừa nhàn thân, vừa trúng quả

lớn.”



Đây chẳng phải mấy lời tôi từng nói với trợ lý Lương sao? Mẹ nó chứ,

chỉ qua mấy tiếng đồng hồ mà tôi đã thành kẻ thất thế, đúng là trời đất

đảo điên hết rồi.



Thấy mặt tôi cứng đơ, lão ta vẩy vẩy điếu thuốc: “Chú mày không đồng ý cũng không sao, tao sẽ cung cấp thêm trang bị, chúng mày cứ thoải mái

tự nhiên mà đi xuống dưới. Nhưng xem ra đầu óc chú mày cũng hạn hẹp

thật, vác theo một thằng thương binh dặt dẹo thế này, đi thế nào được?”
Chốc chốc đất đá lại rào rào rơi xuống, chúng tôi tay thì ôm đầu, chân

thì rón rén bước trên sạn đạo, đi thì đi được đấy nhưng trong lòng thấy

khổ sở không để đâu cho hết.



Chúng tôi đi rất chăm chú, không để ý tới đã lên cao được bao nhiêu

vòng thì phía trước sạn đạo bỗng xuất hiện một cái hố khổng lồ, chắc

đường kính phải đến mười mét. Có lẽ cái hố đó là do nham thạch bị phá vỡ sụp xuống mà thành. Tôi căn thử khoảng cách rồi quay đầu lại nói với

ông chủ Vương: “Bó tay rồi. Muốn vượt qua phải dùng dây thừng.”



Từ lúc xuất phát chúng tôi đã đi liên tục gần một tiếng đồng hồ,

nhưng nhìn xuống mới thấy quãng đường đi được chẳng đáng là bao. Xem ra

còn khuya mới lên được đến ngọn cây, đừng nói là trong vòng một giờ ngắn ngủi. Đi nhanh nên tốn sức vô cùng, chúng tôi đành nghỉ ngơi một lúc.

Hang động vừa rộng vừa trơn tru này bên trong lại vừa âm u vừa ẩm ướt,

đi được có quãng ngắn ngắn đó thôi mà quần áo tôi đã đầm đìa mồ hôi,

dính chặt vào người khó chịu muốn chết. Khoảng nửa tiếng nữa mà không

thoát khỏi cái đống ướt sũng này chắc tôi lăn ra ốm mất, phải nghĩ cách

sưởi ấm mới được.



Chúng tôi tìm một chùm rễ cây phủ bên trên sạn đạo, ông chủ Vương lấy nhiên liệu ra rồi lại lấy dao găm cắm vào cây. Tôi cởi quần áo, đầu

tiên hong khô đồ lót sau đó mới ăn qua quýt một chút. Ông chủ Vương mặt

mũi rất nghiêm trọng, vừa nói chuyện với tôi vừa rọi đèn mỏ vào cây đồng ở phía đối diện. Săm soi một hồi, lão ta nói: “Cậu xem kìa, từ đây đã

có thể nhìn thấy ngọn. Trên đó là cái gì vậy?”



Tôi cầm ống nhòm lên ngắm. Trên cao cách khoảng mười mét là ngọn của

cây đồng, những rễ cây rủ xuống theo vách động gần như che kín hết một

vùng, cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy được. Bộ rễ chùm cực kỳ lớn, một

lượng lớn rễ con quấn chặt vào cây đồng. Nếu bên trong thực sự có thứ gì đó thì cũng không thể rõ được.



Sạn đạo bao quanh vách động hướng lên trên còn xa hơn nhiều so với

ngọn cây đồng. Về điểm này có vẻ không giống nội dung trong “Hà Mộc Tập” cho lắm. Trải qua biết bao thời gian đào bới, cây đồng nặng nề này càng lúc càng có xu hướng chìm sâu xuống tầng nham thạch, sau hàng trăm năm

đã gần chạm tới sạn đạo.



Bộ rễ trùm xuống ngọn cây rất có thể là của cây đa mà chúng tôi nhìn

thấy từ đỉnh núi Kim Ngư khi mới đặt chân đến đây. Cây đa đó rất lớn,

hơn chục người vòng tay ôm không xuể, đám rễ cây kia xem ra còn đồ sộ

hơn cành lá rậm rạp. Chúng giống như những móng vuốt quỷ trắng bệch,

cũng từa tựa một đám vải vóc tả tơi vắt bừa ra đó. Có lúc tôi lại cảm

giác chúng như một bàn tay khổng lồ đang tóm lấy thân cây đồng lôi ra

khỏi chốn âm ty địa ngục, có lúc giống như tô-tem khổng lồ hình một con

cự mãng hóa thạch ngàn năm, khiến người ta nổi cả da gà da vịt.



Tôi đang nhìn say sưa, bỗng nghe thấy giọng lão béo vang lên bên tai: “Rễ cây um tùm như vậy, chắc chắn tầng đá này chính là lớp đất bề mặt.

Hang động này là hang tự nhiên, người xưa khi hiến tế không thể đục

xuyên núi được. Phía trên nhất định có một hệ thống hang động thông ra

bên ngoài. Nếu việc bất thành, chúng ta cũng không cần theo đường cũ để

về đâu.”



Tôi thấy lão ta nói cũng có lý mà như mở cờ trong bụng, không đi

đường cũ đúng là phúc đức ba đời. Nhưng hang động này quá rộng, chắc

chắn không phải nơi tốt lành gì. Muốn thoát ra khỏi đây phải phụ thuộc

vào nhiều điều kiện khác nữa. Ông chủ Vương đẩy tôi: “Ngọn cây thì là

như vậy, nhưng cậu nhìn đi, trong mớ rễ kia hình như có một bức tượng

đồng. Có điều xa quá, tầm nhìn hạn chế, chúng ta kiếm chỗ nào nhìn cho

rõ xem.”



Tôi nhìn theo hướng lão ta chỉ tới ngọn cây, phát hiện ra trong đám

rễ chằng chịt hình như có hai cánh tay đúc bằng thanh đồng. Ở Giáp Tử

Câu chúng tôi đã từng nhìn thấy một pho tượng cổ hoa lá cành rất giống

pho này, nhưng khuôn mặt tượng đã bị mấy tên trộm mộ cho nổ nát bét. Lúc đó tôi bỗng có linh cảm khuôn mặt đó chắc chắn không bình thường, giờ

nhìn kỹ mới thấy rõ hình dạng của cái thứ này.