Đạo Mộ Bút Ký

Chương 223 : Tiếp tục giải mê

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Thanh Du



Beta: Tiểu Điệp



*****



Hắn đứng dậy, tiến lại gần cánh cửa đá

cuối hành lang, sờ sờ khung cửa, nói: “Đây đích xác là một cơ quan,

nhưng cấu tạo lại cực kỳ đơn giản, chỉ lừa được trẻ con thôi. Cho nên

chú Ba của cậu hai mươi năm trước không nhận ra, hai mươi năm sau lại có thể.”



Bàn Tử thấy hắn hình như đã biết được

điều gì đó, vội ngắt lời: “Tiểu Ca, cậu biết gì thì nói toẹt ra đi, cứ

úp úp mở mở mãi sốt hết cả ruột!”



Muộn Du Bình đáp: “Tôi lấy một ví dụ đơn

giản, anh nghe qua là hiểu ngay. Nếu có một ngôi nhà hai tầng, mỗi tầng

có một phòng; anh đi ra từ phòng ở tầng hai, đúng lúc đó tôi lại chồng

thêm một tầng xuống dưới đáy tầng một. Đến khi anh quay về, phòng ở tầng hai đã chuyển lên tầng ba, mà phòng ở tầng một lại lên tầng hai.”



Ví dụ này kể ra cũng không được đơn giản

cho lắm, Bàn Tử nghe như vịt nghe sấm, xòe hai ngón tay tính tính toán

toán: “Một hai, hai một, một hai một, lại còn cái gì mà một hai ba nữa,

mẹ nó cậu càng nói tôi càng rối.”



Còn tôi vừa

nghe đã hiểu “thang máy” mà chú Ba nói nghĩa là gì, có lẽ chú vừa phát

hiện ra bí mật này thì trong đầu đã bật ra từ ấy. Tôi cảm thán, đồng

thời cũng không khỏi chấn động. Chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu,

nhưng lại hợp lý hợp tình, vả lại kết cấu như thế cũng không quá phức

tạp, quả thực chỉ là trò hề để lừa trẻ con.



Tôi thấy Bàn Tử hoàn toàn không hiểu, mới giải thích lại cho hắn một lượt. Hắn hiểu ra, có vẻ mất hứng: “Thì ra

là thế, mẹ nó đúng là đơn giản thật. Tôi còn tưởng có bí mật gì ghê gớm

lắm, thì ra cũng chỉ đến thế.”



Trong lòng tôi ngấm ngầm cảm thấy hổ

thẹn, tôi vốn là dân kiến trúc, cơ quan dạng này hoàn toàn thuộc phạm
đập đập vài cái, nhất định có thể đào được một cái động.”



Bàn Tử nghe thế lập tức phấn khích: “Ấy,

cách này nghe cũng có lý phết. Chúng ta đừng lo đổ đấu nữa, đi kiếm công cụ đào dần lên thì hơn. Mộ này lớn thế, hẳn là trong gian mộ chính có

đồ đồng bồi táng.”



Tên mập này vốn là người như thế, nếu

biết mình chết chắc rồi thì chẳng muốn động chân động tay gì nữa, nhưng

khi biết vẫn còn một tia hi vọng thì sẽ cố gắng hết sức mình. Tôi suy

tính trong giây lát, âm thầm vạch sẵn trong đầu một phương án, cũng may

tôi vốn là sinh viên kiến trúc nên rất quen với những chuyện thế này.

Đắn đo một hồi, thấy mọi điều kiện đều phù hợp, chỉ cần lợi dụng chừng

mười phút triều hạ, cố đào cho xong động thì khả năng chạy thoát thành

công khỏi đây là rất lớn!



Lúc này Muộn Du Bình mới lên tiếng :

“Thời gian từ giờ đến lúc triều rút còn rất dài, không khí trong này

không biết có đủ dùng đến lúc ấy không, mọi chuyện còn tùy vào thiên ý.”



Bàn Tử nhảy dựng lên, nói: “Khỉ gió, vậy

khỏi cần biết thủy triều đã xuống hay chưa, cứ đào một cái lỗ đã rồi

tính sau. Chết vì ngạt là cái chết phờ phạc, thà bị bánh tông cắn chết

còn sướng hơn!”



Tôi định nói cho hắn biết, nếu đào không

đúng lúc thủy triều rút thì lớp nước trên đỉnh mộ ít nhất phải dày 2

mét, đám nước này mà ào vào thì đừng nghĩ đến chuyện chui ra; cả mộ thất lớn chừng này đại khái cũng chỉ mất vài phút là ngập đầy nước. Nhưng

tôi thấy hắn hào hứng như vậy, cũng không nỡ dội cho gáo nước lạnh.



Ba người chúng tôi xốc lại tinh thần, sửa soạn đồ đạc hướng về phía hành lang. Vừa bước ra khỏi cánh cửa đá, ba

người bỗng sửng sốt, Bàn Tử thì chửi oang lên: “Mẹ nó, cái chỗ này sao

mà quái thế.”



Trước mặt chúng tôi, ở vị trí bức tường

gạch ban nãy đột nhiên xuất hiện một khung cửa. Tôi chiếu đèn pin vào,

chỉ thấy sau cánh cửa đặt một cỗ quan tài gỗ lim viền vàng.