Đạo Mộ Bút Ký
Chương 230 : Đáy ao
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Editor: Biển
Beta: Thanh Du
~oOo~
Muộn Du Bình dứt lời, cũng không thèm để ý tới thắc mắc của tôi, vội vã leo xuống dưới. Tôi thấy đã có manh mối để tìm ra chân tướng sự việc, dĩ nhiên không thể bỏ qua, vội vàng đuổi
theo.
Sương mù từ dưới ao không ngừng bốc lên,
tôi mới xuống được mười bậc thang đã lạc vào màn sương mù dày đặc, tầm
nhìn nhanh chóng thu hẹp. Ban đầu tôi còn thấy được bóng lưng của Bàn
Tử, tiến thêm vài bước thì phía trước chỉ còn thấy ánh đèn pin mờ mờ.
Hơn nữa tên mập đó vốn can đảm, mỗi bước nhảy qua ba bậc thang, cuối
cùng bỏ tôi lại tuốt đằng sau. Còn chưa xuống hết một vòng, luồng sáng
chiếu ra từ đèn pin của hắn tôi cũng chẳng thấy đâu nữa.
Hiện tôi đang ở giữa một đám sương mù
lượn lờ, tầm nhìn còn chưa nổi nửa mét. Tôi có hơi hoảng hốt, cảm giác
mọi thứ xung quanh trở nên hồ thế này còn khó chịu hơn là ở trong bóng
tối mịt mùng.
Khoảng cách từ mặt ao đến đáy ao cũng
không lớn lắm, đi chừng một phút chợt nghe Bàn Tử nói vọng lên: “Tôi
xuống đến đáy ao rồi!”
Tôi nghe thấy tiếng chân lội bì bõm của
hắn, vội sải bước chạy xuống, chợt thấy dưới chân lành lạnh mới biết
mình đã lội vào trong nước. Thì ra nước ở đáy ao cũng không rút đi hết,
mực nước còn cao gần đến bắp chân, thảo nào lúc trước nhìn xuống tôi
không thấy rõ ràng cho lắm.
Tôi quan sát xung quanh một chút, thì ra
nơi đây gần như nằm giữa đám sương mù, tầm nhìn lại càng hạn chế. Tôi
Bàn Tử đáp lại tôi: “Mẹ nó, cậu nói trên tấm bia này có ‘nội dung’ ấy hả, đến một chữ tôi còn chẳng đọc nổi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mặt ngoài tấm bia được mài đến nhẵn bóng, trông như một khối ngọc, nhưng bên trên lại trống trơn chẳng có chữ nào. Tôi cũng bắt đầu phát bực: “Trong này
nói có duyên thì cửa mới mở, anh không có duyên với Thiên cung, đương
nhiên không thấy gì rồi.”
Bàn Tử trề môi, thở dài rồi cúi người
xuống kiểm tra phần chìm dưới nước, vừa mò mẫm vừa lẩm bẩm: “Không có
duyên phận với Thiên cung cũng chẳng sao, tôi chỉ cần có duyên có phận
với minh khí là được rồi.”
Tôi quay sang Muộn Du Bình, sắc mặt của
hắn trông rất tệ, tôi hỏi vài câu hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ nhìn
chằm chằm vào tấm bia giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tôi cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua chỉ là một tấm bia trống trơn mà thôi, không biết hắn tập trung nhìn vào cái gì nữa. Bỗng Bàn Tử vỗ vỗ tay, tôi nhìn sang thì
thấy hắn vớt lên một cái kính lặn, nói: “Xem ra đã có nhiều người tới
đây.”
Tôi qua bên đó nói với hắn: “Lúc chú Ba
tôi thoát ra ngoài, trên người không có thiết bị lặn, mấy cái này có thể là của ông ấy. Anh xem thử có bình dưỡng khí không.”
Lời vừa dứt, Bàn Tử đã lôi từ dưới nước
lên một cái bình khí móp méo, hắn dùng thử, dường như không được lại ném xuống nước, hậm hực nói: “Mấy thứ dưới này đều hỏng hết cả, uổng công
tôi từ tuốt trên đó chạy xuống, hóa ra là mừng hụt. Tôi thấy chúng ta
nên nhanh chóng đi lên thôi, ai biết được khi nào nước lại dâng lên, đợi đến lúc đó có bay cũng chẳng kịp.”
Tôi xem mực nước, thấy Bàn Tử nói cũng có lý, mới quay về chỗ cũ tìm Muộn Du Bình. Nào ngờ ngoảnh đi ngoảnh lại
đã không thấy hắn đâu, tôi thử gọi vài tiếng nhưng không có ai trả lời,
lòng bỗng dưng trở nên hồi hộp.
Tên nhóc này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, lúc cần thiết như bây giờ lại chẳng thấy hắn đâu.
Nghĩ đến đấy, tôi bảo Bàn Tử cứ đi tìm
quanh, bởi lẽ sương mù tuy dày nhưng nơi này cũng không quá rộng. Chúng
tôi đi hai vòng, cuối cùng phát hiện hắn đang ngồi trong một góc tường
ao ngơ ngác nhìn về phía trước. Tôi thấy ánh mắt hắn có gì đó bất
thường, gần như đã mất đi sự trầm tĩnh vốn có, chỉ còn chất chứa nỗi
tuyệt vọng đến trống rỗng; thoạt nhìn trông hắn giống như một người đã
chết.
Tôi vội hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hắn
ngẩng lên nhìn tôi, giọng hắn nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:
“Chuyện hai mươi năm trước, tôi nhớ ra rồi…”