Đạo Mộ Bút Ký

Chương 231 : Hai mươi năm trước

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Biển



Beta: Thanh Du



*****



Muộn Du Bình, không, phải gọi là Trương

Khởi Linh mới đúng, giọng hắn cứ đều đều không mang theo chút cảm xúc

nào. Từ những lời tự thuật của hắn, tôi dần dần hiểu được một phần trong vô số những nghi vấn mơ hồ,nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu nổi hắn đã nghĩ gì và nghe thấy gì trong suốt diễn biến câu chuyện, cũng không sao biết được thân thế thực sự của hắn; thôi đành tưởng tượng ra hắn trong bộ

dạng một một thanh niên trầm lặng và cơ trí vậy.



Dưới đáy biển sâu không nghe tiếng cuồng

phong gào thét trên mặt biển, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trước khi cơn bão kéo đến.



Trương Khởi Linh lẳng lặng ngồi trong góc phòng nhìn bạn bè mình tranh nhau nghiên cứu mấy món đồ sứ men xanh

trên mặt đất. Những thứ đồ sứ đó với hắn chẳng có chút hấp dẫn nào, trái lại mấy người bạn học nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn hắn lại bị thu hút

hoàn toàn.



Bọn họ truyền tay nhau xem, còn muốn sao

chép lại hoa văn trên đó, rồi thảo luận ý nghĩa của những hình vẽ trên

mặt sứ. Lúc này đột nhiên có người kêu lên: “Mọi người mau đến xem! Dưới mấy món đồ sứ này có gì lạ lắm!”



Người vừa lên tiếng là Hoắc Linh, cô gái nhỏ tuổi nhất trong ba thành viên nữ của đội khảo cổ, cha mẹ là cán bộ cao cấp, vốn được nuông chiều từ bé, rất

thích tỏ vẻ ngạc nhiên để thu hút sự chú ý của người khác. Trương Khởi

Linh nghe tiếng cô nàng chỉ thấy nhức đầu, thế nhưng kiểu nữ sinh như cô ta ở trong đoàn lại được yêu thích, một câu nũng nịu là kéo được vài

người sang bên đó.



Mấy nam sinh tranh nhau thể hiện, hy vọng có thể chứng tỏ được học vấn của mình trước mặt Hoắc Linh, nhao nhao

nói: “Có gì kỳ lạ? Đưa tôi xem nào.”



Hoắc Linh đưa món đồ sứ ra cho bọn họ

xem, một người nhìn thoáng qua, nói: “Cái này tôi biết, đây gọi là diêu

hào, ký hiệu của lò gốm nơi sản xuất ra món đồ này.”



Một người khác lập tức phản bác: “Không

đúng, diêu hào của lò gốm vào thời Minh không giống thế này, đây có thể

là phủ hào được khắc trên đồ vật, cho biết thân phận của chủ nhân!”



Người kia muốn giữ thể diện, nóng mặt

cãi: “Phủ hào khắc trên đồ vật thường có đến bốn chữ, ở đây chỉ có một,

còn nhìn lạ hoắc, điều cậu nói lại càng vô lý.”



Hai người đã quen ăn nói văn hoa, nói qua nói lại một hồi là thành đấu khẩu, còn có xu thế chuyển sang động thủ

động cước. Hoắc Linh đã quá quen với cảnh này, chỉ biết thở dài. Bỗng cô nàng thấy Trương Khởi Linh lãnh đạm ngồi trong góc, hình như chẳng thèm để ý tới mình, trong lòng bực bội, lập tức bước lại gần đưa cái bình sứ Thanh Hoa cổ dài trong tay ra trước mặt hắn, khẽ cười, nói: “Tiểu

Trương, anh xem giúp tôi đây là cái gì?”



Trương Khởi Linh căn bản không thèm để ý

tới cô nàng, thản nhiên liếc qua một cái, còn chưa nhìn rõ đó là thứ gì

đã quay đi, đáp: “Không biết.”



Hoắc Linh biến sắc. Cô nàng xưa nay hiếm

khi ở trước mặt con trai mà bị dội cho gáo nước lạnh như vầy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu: “Tiểu Trương, anh đừng có mà qua quít cho xong chuyện, xem cho kỹ rồi hãy trả lời tôi!”, nói rồi đem cái bình đó

nhét vào tay Trương Khởi Linh.



Trương Khởi Linh thở dài, không còn cách

nào khác đành phải cầm lấy. Hoắc Linh đắc ý chỉ cho hắn xem, thì ra mặt
vài người tiếp tục tiến vào mới thấy thứ được gọi là quái vật kia chính

là Định hải thạch hầu.



Đồng thời họ cũng thấy được mấy con Định hải thạch hầu còn lại cùng tấm bia đá không có chữ kia.



Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy

chấn động mãnh liệt, tuy những thứ ở đây không hề đồ sộ, nhưng trong mắt họ lại vô cùng ý nghĩa. Tất cả những thứ có trong cổ mộ này đã đánh đổ

quan niệm ngàn năm không đổi trong sách giáo khoa Trung Quốc về mồ mả,

có giá trị khảo cổ vô cùng lớn.



Ngay cả Văn Cẩm cũng kinh ngạc không thốt nên lời, cô lẩm bẩm: “Trời ạ, những thứ này thật không thể tin nổi, nói không chừng nơi đây sẽ trở thành cột mốc quan trọng trong ngành khảo cổ Trung Quốc.”



Sau nỗi khiếp sợ chính là niềm vui vô

hạn, với niên đại của những thứ này, đây sẽ là một phát hiện trọng đại

đồng thời cũng là cơ hội vô cùng ý nghĩa. Nếu công bố rộng rãi phát hiện này, ai ai cũng sẽ phải biết đến tên tuổi bọn họ, nghĩ đến đây, người

thì cười ngây ngô hệt như tên ngốc, người thì phấn khởi vô cùng, tất cả

đều không kiềm chế nổi mà bắt đầu nhảy cẫng lên.



Lúc đó, kẻ khởi xướng chuyện này là

Trương Khởi Linh lại nhíu mày, hắn vốn cẩn thận hơn những người khác, đã sớm thấy được cổ văn khắc trên tấm bia đá.



“Thử bi vu hữu duyến giả, tức hiện thiên cung môn, nhập chi, khả đắc tiên cảnh dã.”



(Tấm bia này nếu gặp người có duyên, sẽ hiện ra Thiên cung môn, vào đó có thể đến được cõi tiên)



Câu này khiến hắn chấn động, gợi ra những suy tưởng sâu xa. Do vậy hắn không hề bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào của

những người xung quanh, chìm sâu vào trầm tư.



Theo như hắn nghĩ, văn tự thế này không

thể vô duyên vô cớ được khắc ở đây. Có câu vật tất có chỗ dùng, chủ nhân ngôi mộ này đem mấy thứ này bày ra ở đây hẳn phải có dụng ý.



Trong tấm bia này có lối thông với Thiên

cung môn, rốt cuộc là ở đâu? Như thế nào mới được xem là hữu duyên đây?

Hắn đứng trước tấm bia đá dò xét từng tấc một, nhưng bia đá chỉ là bia

đá, không bất kỳ cơ quan hay dấu vết nào của văn tự in chìm.



Mấy người kia sau một hồi náo loạn cũng

dần tỉnh táo lại, Văn Cẩm thấy cũng đã khá trễ, cứ tiếp tục nán lại ở

đây thì không hay lắm liền đề nghị cả nhóm quay về. Mấy người kia vui vẻ cũng đủ rồi, học hỏi cũng đã xong, bắt đầu ổn định lại, cười cười nói

nói đi về phía bậc thang. Văn Cẩm điểm danh từng người một trong đoàn,

cuối cùng phát hiện ra Trương Khởi Linh vẫn chưa quay lại.



Trương Khởi Linh đầu tiên thì không chịu

phục tùng, cứ khăng khăng muốn đến hậu điện, bây giờ lại không chịu quay về cùng mọi người, nghĩ đến đây Văn Cẩm cực kỳ tức giận, nhưng là người phụ trách, cô không thể mặc kệ hắn. Cô đành thông báo với cả nhóm, sau

đó tất cả lại quay trở vào trong đám sương mù.



Bọn họ đi được mấy bước, thấy Trương Khởi Linh còn đang ngồi trước tấm bia đá nghiên cứu gì đó, Văn Cẩm không

khỏi tức giận kêu lên: “Anh còn không đi! Rốt cuộc là định gây rối

đến…?”, nói chưa dứt lời, Hoắc Linh bỗng níu chặt tay cô bảo cô đừng nói nữa. Văn Cẩm bực mình, nhìn sang những người khác thì thấy nét mặt bọn

họ có vẻ sợ hãi, thật khó hiểu.



Hoắc Linh thấy cô không có phản ứng gì,

vội chỉ vào trong đám sương mù, Văn Cẩm nhìn theo tay cô nàng thì thấy

sâu trong đó, cách Trương Khởi Linh không đến hai mét, xuất hiện một

bóng người cực lớn.