Đạo Mộ Bút Ký
Chương 232 : Kỳ môn độn giáp
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Editor: Thanh Du
*****
Bóng người khổng lồ kia hình như phải cao ngang ngửa tấm bia đá, cũng mơ hồ thấy có đầu có cổ, không khác người
thường. Có điều tư thế cong cong lưng của kẻ kia quái dị không tả, khiến người ta không rét mà run.
Văn Cẩm toát mồ hôi lạnh, nhóm bọn họ
hiện đang đứng ở chỗ nối tiếp giữa thang đá và đáy ao, chỉ cách bóng
người khổng lồ kia có năm bước chân, nói dài không dài mà nói ngắn cũng
chẳng ngắn, tình thế khó xử vô cùng. Đáy ao mờ mịt sương, ánh sáng chỉ
dựa vào mấy cái đèn pin công suất không lớn lắm, nhất thời không sao
thấy rõ thứ đó là người hay quỷ. Mà vừa rồi nơi này có nhiều người như
thế, chỗ nào cũng lục soát qua cả rồi, dưới đáy ao sâu hơn mười mét này
ngoại trừ bốn con Định hải thạch hầu và một tấm bia đá trống trơn thì
chẳng còn gì khác. Vậy cái “người” khổng lồ này, rốt cuộc đã xuất hiện ở đó từ lúc nào? Không ai biết cả.
Mà cái tên Trương Khởi Linh chết tiệt kia hình như chẳng hề phát hiện ra, cứ nhìn tấm bia đá đến nhập thần, không biết rốt cuộc hắn đang nghiên cứu cái gì. Văn Cẩm quả thực đã hận hắn
thấu xương, có điều cô là người phụ trách, không thể bỏ mặc hắn được.
Nhất thời cô cũng không biết phải làm thế nào, đành dặn những người đứng sau không được lộn xộn.
Qua năm sáu phút liền, “người” khổng lồ kia vẫn ẩn ẩn hiện hiện sau màn sương, hình như không hề có ý cử động.
Lúc này Hoắc Linh đã chịu hết nổi, khẽ khàng gọi: “Tiểu Trương, anh còn ngồi ngây ra đó làm gì ~ mau lại đây với chúng tôi.”
Văn Cẩm vội vàng “hừ” khẽ ra hiệu yên
lặng. Trương Khởi Linh ngồi cách thứ kia chỉ hai ba bước chân, nếu manh
động, e rằng với khoảng cách quá gần như thế sẽ rất khó toàn mạng trở
ra; biện pháp tốt nhất lúc này chính là tạm thời duy trì hiện trạng.
Trong lúc đó, Văn Cẩm nhanh chóng phân
tích tình hình hiện tại. Trong cổ mộ tuy không thiếu chuyện hung hiểm,
nhưng chỉ cần anh biết mình đang đối đầu với cái gì, tự nhiên sẽ có cách ứng phó. Đáng sợ nhất là thân lâm hiểm cảnh lại ngơ ngơ không biết gì,
thường thường sẽ chết không minh không bạch.
Văn Cẩm phân tích sơ bộ, cảm thấy nơi này không thể có bánh tông được. Bởi lẽ cổ mộ này chọn được vị trí cực tốt, quần đảo Tây Sa trong mấy trăm năm nay rất hiếm người lui tới, trên mặt biển vô số dải đá ngầm nhô lên tạo thành những cánh cung lớn, dưới mặt
nước cũng liền mạch với nhau, hợp thành một dải núi ngầm dài miên man
không dứt. Núi ngầm ẩn dưới đáy biển, tụ phong dưỡng khí, đông thấy đầu
rồng tây thấy đuôi, là loại long mạch dưới đáy biển vô cùng hiến gặp. Mà rồng vốn sống dưới nước rồi sau mới bay lên trời, cho nên trong phong
thủy thì thủy long còn được đánh giá cao hơn sơn long.
Một nơi như vậy nếu có quan tài thì ắt
phải có cả quan lẫn tài (*) Đặc biệt nếu người táng trong cổ mộ thực sự
là Uông Tàng Hải, xem danh tự có thể thấy ngũ hành khuyết thủy (**), như vậy làm mộ dưới biển lại càng phù hợp, quả thực có thể nói là đã chiếm
Nhưng rốt cuộc cơ quan này dùng làm gì cơ chứ! Cả đám xuống đáy ao cũng được vài phút rồi mà hình như đáy ao
không có gì biến đổi. Lão Uông Tàng Hải chết tiệt kia, lẽ nào lão làm
tất cả những chuyện này chỉ nhằm mục đích tạo ra một phòng ăn xoay tròn
trong mộ mình?
Nguyên lý hoạt động của cơ quan này,
Trương Khởi Linh cũng không lạ lẫm gì. Theo lời hắn nói thì hiểu biết
của hắn về cơ quan cạm bẫy trong cổ mộ Trung Quốc sâu sắc hơn bất cứ kẻ
nào (nguyên văn) những thứ đại loại như nguyên lý hoạt động, nguồn gốc,
khuyết điểm, thậm chí tên người sáng chế đều vô cùng thông thạo.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, cơ quan này chỉ sử dụng nguyên lý cực kỳ đơn giản để vận hành. Bởi lẽ hắn biết
thường thì những cơ quan như lò xo tinh xảo, cung gỗ nỏ ngầm, dù sử dụng chất liệu tốt đến chừng nào thì trải qua từ vài trăm năm đến hơn ngàn
ngăm, ngòi kích phát đều đã mục nát đến không thể hoạt động được. Cơ
quan dùng để ngăn kẻ trộm mộ, thông thường chỉ đơn giản là một tầng cát
bên ngoài tường mộ (kẻ trộm mộ khi đào đến tầng cát này, một lượng cát
lớn trên mặt sẽ sụt xuống, chôn sống kẻ liều lĩnh. Nhưng đây cũng là
cách làm cực kỳ bị động, bây giờ thậm chí kẻ trộm mộ còn căn cứ vào vết
cát trên xẻng Lạc Dương để xác định vị trí thực sự của cổ mộ, rồi trực
tiếp đục qua mười hai tầng gạch trên đỉnh mộ mà vào)
Nếu muốn có một cơ quan vận hành thông
suốt trong vài trăm đến vài ngàn năm, dĩ nhiên phải dùng vật liệu ngàn
năm không hư hỏng, ví như đá tảng hay dòng nước chảy mãi không cạn.
Những thứ này ở đây đều có cả, không những thế nước ở đây còn lên xuống
theo thủy triều, cung cấp động lực không nhỏ, nếu muốn lợi dụng thì càng thuận tiện hơn.
Nếu chủ nhân ngôi mộ này đúng là Uông
Tàng Hải, có thể nói sự say mê và năng lực vận dụng kì công xảo thuật
của ông ta đã đạt đến độ phi phàm, e rằng trên thế gian này chẳng ai có
thể vượt qua được.
Trương Khởi Linh vừa nghĩ vừa sờ thử
những đoạn tường đá khác, trong lòng đã có một liên tưởng mơ hồ. Trên
bức tường này chắc chắn phải có cửa vào, vừa rồi hắn chỉ lưỡng lự trong
giây lát mà cửa vào đã dời đi. Hắn vừa đi vừa mò mẫm, mới tiến lên được
vài bước, quả nhiên đã phát hiện ra một cánh cửa ngầm.
Làm gì có chuyện tìm được cửa vào dễ dàng như thế, hắc lắc lắc đầu, không dám đi vào, tiếp tục tiến lên phía
trước. Lần này hắn càng đi càng nghi hoặc, đi hết một vòng, một nơi chật hẹp thế này mà có tổng cộng những tám cửa ngầm. Hắn âm thầm tính toán,
hình như đã hiểu ra vấn đề. Chết tiệt, đây chẳng phải là kì môn độn giáp hay sao?