Đạo Mộ Bút Ký

Chương 233 : Cửa sinh

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Dứa



Beta: Thanh Du



*****



Kỳ môn độn giáp xuất hiện từ hơn bốn ngàn sáu trăm năm trước, gần như cùng thời điểm với văn tự Trung Quốc cổ,

người đầu tiên dùng thuật này chính là Hoàng Đế lão tổ, về sau truyền

cho hậu thế, hầu như mỗi nhà quân sự lúc bấy giờ đều biết một chút. Tuy

nhiên từ sau thời nhà Hán thuật kỳ môn độn giáp không còn giữ được

nguyên bản, bởi lẽ khi tên khốn Trương Lương được Hoàng Thạch lão nhân

truyền cho thuật này liền tìm cách giản lược nó đi, kết quả là người đời sau căn bản không thể hiểu được nữa. (1)



Những kiến thức của tôi về kỳ môn độn

giáp đều học từ chú Hai, không phải chú Ba, tuy hiểu biết không nhiều,

nhưng ít nhất khi nghe Trương Khởi Linh nhắc đến nó tôi cũng không đến

nỗi mù mờ như Bàn Tử, ngồi nghe cứ như vịt nghe sấm. Ban đầu kỳ môn độn

giáp có bốn ngàn ba trăm hai mươi thế cục, đến thời Hoàng Đế chỉ thông

hiểu được một ngàn không trăm tám mươi thế, truyền tới Trương Lương còn

lại bảy mươi hai, hiện tại chú Hai tôi rút gọn xuống còn bốn mươi hai

thế cục. Nhưng như thế đã là quý lắm rồi, bên ngoài bây giờ chỉ lưu

truyền có mười tám thế mà thôi, các thế cục còn lại đều là do chú Ba tôi ngẫu nhiên tìm ra trong một ngôi mộ thời nhà Hán.



Kỳ môn độn giáp tuy rất huyền diệu, nhưng thực ra chính là lý luận về binh pháp và số mệnh, dùng nó để bày binh

bố trận chẳng qua chỉ là ứng dụng một phần rất nhỏ trong đó mà thôi.

Trận địa của kỳ môn độn giáp gồm tám trận, chia ra tám cửa Khai, Hưu,

Sinh, Tử, Kinh, Thương , Đỗ, Cảnh, vào cửa sinh thì sống, vào cửa tử thì chết, nếu vào các cửa khác lại thấy xuất hiện tám cửa như cũ, cứ thế

lặp đi lặp lại.



Trương Khởi

Linh tìm được tám cửa ngầm này, tự nhiên nghĩ ngay đến kỳ môn độn giáp.

Những cửa ấy vô cùng hẹp, chỉ có thể cho từng người lách mình đi qua.

Nơi này sương mù dày đặc, bên ngoài lại có một cánh cửa di động một

chiều, chỉ cần đẩy một phát có thể mở ra, sau khi đi vào sẽ có van tự

động đóng lại, nếu không tự mình khám phá đương nhiên sẽ không phát hiện ra ở đây còn có chuyện kì lạ như thế.


những kim thân khác, sau khi chết đi vẫn không ngừng sinh trưởng, đặc

biệt móng tay đã dài gần bằng ngón tay, nhìn vào có điểm không hợp lý.



Tọa hóa kim thân: Chỉ thi thể các hòa thượng viên tịch khi đang trong tư thế ngồi thiền.



Hắn nhảy tới trước mặt thi thể không chút ngại ngần, trước tiên nhìn vào miệng người chết, xác định không ngậm

vật gì, sau đó sờ vào nách rồi vừa xoa vừa ấn thi thể từ trên xuống. Văn Cẩm cũng nhảy lên, thấy thế mới đến sau lưng hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Trương Khởi Linh, rốt cục lai lịch của anh như thế nào, sao lại thông

thuộc chuyện đổ đấu như vậy?”



Trương Khởi Linh nhìn cô, không hề mở

miệng, Văn Cẩm nổi giận, nắm lấy tay hắn nói: “Anh rõ ràng là một tay

chuyên đổ đấu, nếu không khi vào trong mộ sẽ chẳng thể bình tĩnh như

vậy. Anh đi theo chúng tôi, rốt cuộc có dụng ý gì?”



Trương Khởi Linh ra hiệu im lặng, đưa tay chỉ vào thi thể, nói: “Chuyện đó không quan trọng, cô xem đây!” Nói

xong, hắn cởi số quần áo còn sót lại trên thi thể xuống, lộ ra một vết

sẹo lớn trên bụng, kéo dài từ xương sườn cuối cùng bên trái tới tận đan

điền, hắn nắn bóp bụng thi thể một lúc, rồi cầm tay Văn Cẩm đặt lên đó

xoa xoa. Cô run lên, quả nhiên bên trong bụng thi thể này có giấu thứ gì đó.



Trương Khởi Linh ngẩng đầu, bây giờ hắn

không chắc mình có muốn mang thứ trong bụng thi thể ra hay không. Nếu

người này trước khi chết đã mang thứ đó giấu vào bụng thì chứng tỏ vật

này đối với hắn vô cùng quan trọng, hoặc đây là cách khảo nghiệm của

người đã chết đối với bọn họ. Nguyên tắc của Trương Khởi Linh là tuyệt

đối không vì bất cứ thứ gì mà hủy hoại thi thể trong cổ mộ, hắn đấu

tranh tâm lý thật lâu, lại nhìn sang Văn Cẩm. Cô là người thuộc Bắc

phái, đương nhiên trọng đạo nghĩa, lắc đầu nói: “Hạ thủ bất nhân, ắt bị

trời phạt.”



Trương Khởi Linh thở dài, quyết định thôi đi vậy. Hắn chầm chậm lùi về phía sau, lạy thi thể kia một lạy, đến khi ngẩng đầu lên bỗng phát hiện có chỗ không hợp lý. Nhìn trái nhìn phải

một hồi, hắn chợt hít vào một ngụm khí lạnh, thì ra thi thể khô héo kia

vậy mà lại đang nở một nụ cười quỷ dị.