Đạo Mộ Bút Ký

Chương 234 : Liên hoàn

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Biển



Beta: Thanh Du



~oOo~



Chuyện này thật sự là vô cùng hy hữu, dù

là bánh tông đi nữa hắn cũng chỉ mới gặp qua loại biết chạy biết nhảy

chứ chưa từng được thấy loại bánh tông biết cười. Trương Khởi Linh cảm

thấy hơi căng thẳng, vội lui lại một bước, cả người căng lên chuẩn bị

ứng phó với hành động tiếp theo của nó. Thật không ngờ bàn tay đang chỉ

lên trên của cái xác khô kia bất ngờ cử động, chuyển hướng sang chỉ về

phía đông, đồng thời cả gian phòng bỗng chốc tối sầm lại, mấy viên dạ

minh châu trên trần không hiểu vì sao tắt ngúm trong nháy mắt.



Lúc cả bọn vào đây, vì tiết kiệm pin nên

đã tắt hết đèn đi, lúc này tất cả đều sợ hãi hét lên. Trương Khởi Linh

phát hiện căn phòng dù tối lại nhưng vẫn chưa đến nỗi tối đen như mực,

vội ngẩng nhìn lên mới thấy bốn viên Dạ minh châu gần các góc tường nhất vẫn chưa tắt, trông như ánh đèn hiu hắt ở ngã tư đường trong đêm tối

mịt mùng, chỉ chiếu sáng được một vùng nhỏ xung quanh. Lúc này lại nghe

giọng nói run run của Lý Tứ Địa truyền lại từ bên cạnh: “Trên tường có…

có … khuôn mặt!”



Trương Khởi Linh giật bắn người, quay

nhìn sang mới thấy bức tường gạch vàng phía đông được viên dạ minh châu

chiếu sáng mờ mờ tạo nên những đường nét kỳ lạ, bỗng dưng hiện ra một

khuôn mặt người thật lớn trắng bệch.



Trương Khởi Linh biết đây lại là một trò

lừa bịp khác, chán nản nhảy xuống đài đá, tiến đến đứng trước bức tường

gạch phía đông xem xét, hóa ra trên tường quả thực có hình vẽ. Loại hình vẽ này hình thành khi có ánh sáng chiếu tới từ một hướng cố định, bóng

của những khe rãnh trên tường sẽ tạo thành hình ảnh, nếu ánh sáng chiếu

tới không đúng góc độ, hình ảnh sẽ không xuất hiện. Cũng vì đường nét

của bức tranh này rất quỷ dị, trong tình huống căng thẳng rất dễ bị

người ta tưởng tượng thành một khuôn mặt người đáng sợ.



Hắn quan sát thật kỹ, không khỏi giật

mình. Hình ảnh trước mắt hắn dường như là một bức tranh tự sự, nội dung

trên đó hẳn là miêu tả lại thời điểm Vân Đỉnh thiên cung vừa mới xây

xong. Hắn thấy cái gọi là Thiên cung thật ra là một tòa kiến trúc được

xây dựng trên một ngọn núi cao chót vót, trên đỉnh núi mây mù bao phủ
thể kiềm chế được mà lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, chuyện không đơn

giản như vậy, không có động cơ, rốt cuộc chú Ba tại sao phải làm như

thế?”



Muộn Du Bình thản nhiên đáp: “Nếu kẻ đó

thực sự là chú Ba của cậu thì đúng là không hề có động cơ. Nhưng mà…”,

nói tới đây, hắn thở dài.



Tôi không hiểu ý hắn, có điều trong lòng

đã bắt đầu tin tưởng hắn, không khỏi cười gượng. Trước kia tôi luôn muốn biết rốt cuộc chú Ba đang gạt tôi những chuyện gì, còn bây giờ tôi lại

muốn biết rốt cuộc những chuyện nào chú mới không dối gạt tôi.



Sự việc biến đổi chóng vánh như vậy tôi

cũng không thể nào ngờ đến, nhưng nghĩ lại thì lúc này chuyện đó không

quan trọng. Bất kể ai thật ai giả đều phải chờ cho chúng tôi thoát ra

rồi mới có ý nghĩa, chứ nếu chết cả ở đây thì biết được chân tướng cũng

chẳng để làm gì.



Nghĩ vậy tôi vội lấy lại bình tĩnh, để

bản thân thả lỏng một chút. Lúc này tôi thấy Bàn Tử chạy tới trước tấm

bia đá, lóng ngóng ngồi phịch xuống, nhấc đầu ngón tay, ngồi ở đó lắc lư nghiêng ngó. Tôi nhíu mày kêu lên: “Tên mập chết tiệt, mẹ nó, anh lại

bày ra trò gì nữa đây? Anh không thể ở yên một chỗ giùm tôi được sao?”



Hắn khẽ xoay đầu, giả giọng nữ trả lời:

“Con mẹ nó, ai gia đang chải đầu, chỉ chải đầu mà không cần cái mạng của ngươi, ngươi nhiều chuyện cái gì?”. Tôi hết cách, mới hỏi hắn: “Chải

đầu? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi vào Thiên môn xem thử sao?”



Bàn Tử nói: “Đương nhiên, khung cảnh huy

hoàng tráng lệ như vậy Bàn gia tôi làm sao có thể bỏ qua. Với lại cậu

xem, chúng ta xuống được đến đây cũng chẳng dễ dàng gì, cô nàng kia lại

chạy đâu mất, xem ra chúng ta cũng chẳng trông chờ gì được vào tiền thù

lao rồi. Dù thế nào đi nữa cũng phải lấy cho bằng được mấy viên dạ minh

châu, cái này gọi là có tiền thì không đi đổ đấu, mà đổ đấu thì không

tay trắng ra về.”



Tôi mắng: “Nãy giờ anh nghe bao lâu, hóa ra là chỉ nhớ được mỗi Dạ minh châu thôi à?”



Hắn nghe xong, ấm ức nói: “Ai, đúng ra

cậu không nên nói tôi như vậy, Bàn gia tôi đây muốn đi vào Thiên môn còn có một nguyên nhân quan trọng khác, các cậu có biết là gì không?”