Đạo Mộ Bút Ký
Chương 235 : Dòng chữ bằng máu
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Editor: Biển
Beta: Thanh Du
~oOo~
Bàn Tử nghe xong không giận trái lại còn
cười, dường như đã sớm có sự chuẩn bị: “Đương nhiên không phải, Bàn gia
tôi đây muốn đi vào Thiên môn còn vì một nguyên nhân quan trọng khác,
các cậu có biết là gì không?”
Tôi nói với hắn: “Ai biết được trong đầu
anh nghĩ gì chứ, thích nói hay không thì tùy anh. Đừng quên lúc này
chúng ta vẫn còn đang mắc kẹt, nếu định nói chuyện không đâu thì miễn
giùm đi.”
Bàn Tử nói với tôi: “Cậu đừng nóng,
chuyện tôi muốn nói có liên quan mật thiết với hoàn cảnh của chúng ta
lúc này. Vừa rồi cậu không nghe Tiểu Ca nói sao, hành lang đằng sau
Thiên môn dốc lên trên, mà căn phòng lớn nơi đặt mô hình Thiên cung lại
vô cùng cao, đã cao còn lên cao nữa, ít nhất cũng phải hơn 10 mét. Cậu
nghĩ thử xem cả cổ mộ này sâu bao nhiêu? Tôi đoán trần căn phòng đó
chính là nơi cao nhất cổ mộ, cậu nói xem chúng ta muốn thoát ra ngoài
thì nên bắt đầu từ đâu?”
Tôi nghe xong chợt bừng tỉnh, vội vàng
nhẩm tính. Lúc vừa xuống đến mộ đạo dưới đáy nước, tôi có xem qua đồng
hồ lặn, khi đó đã xuống sâu hơn mười ba mét. Bây giờ chúng tôi đang ở
dưới đáy ao, từ nền căn phòng xuống đến đây khoảng hơn mười mét, có
nghĩa là chúng tôi đang ở độ sâu khoảng hai mươi đến ba mươi mét dưới
đáy nước. Tính ra trần của căn phòng nơi đặt mô hình Vân Đỉnh thiên cung kia cách đáy biển chưa đến mười mét, hoàn toàn đúng như lời Bàn Tử đã
nói.
Vừa rồi mải lo nghe kể chuyện, không hề
chú ý đến chi tiết nhỏ này, tôi không khỏi nhìn Bàn Tử bằng ánh mắt khác hẳn. Người này nhìn qua thì có vẻ lỗ mãng, thật ra lại nhạy bén vô
cùng, xem ra sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng khó mà gạt được hắn.
Nghĩ đến đây, tôi quay ra nói với bọn họ: “Bàn Tử nói rất đúng, nhưng
bây giờ có biết cũng vô dụng. Trong tay chúng ta chẳng có thứ gì, chưa
nói đến chuyện không leo lên được trần phòng cao mười mét, mà dù có leo
lên được đi nữa, trên đó còn mấy tầng gạch, trong tay lại không có công
cụ thì cũng chẳng làm gì được. Tôi thấy tốt hơn hết là chúng ta đi tìm
vài món minh khí bằng kim loại trước đã rồi mới quay lại thực hiện tiếp
kế hoạch đào đạo động ngược lên, chứ còn dây dưa ở đây mãi thì sẽ lỡ
thời điểm thủy triều rút mất.”
Dù nói vậy nhưng thực ra trong lòng tôi
cũng không hy vọng gì nhiều, bởi lẽ những nơi chúng tôi đi qua từ đầu
đến giờ, đồ tùy táng nếu không phải bằng sứ thì là đồ đá, đến một món đồ bằng kim loại cũng không có, điều này có hơi bất thường. Tôi mơ hồ cảm
thấy đây hình như là sự sắp xếp có chủ ý của chủ nhân ngôi mộ này; bây
dễ vỡ, chỉ cần có công cụ thích hợp, đục ra một cái lỗ cũng không quá
khó khăn. Nhưng nhìn ra bốn phía chỉ thấy một màu tối đen chứ chẳng thấy đạo động đâu cả, Bàn Tử nói: “Không xong rồi, Tiểu Ca, thạch đạo này
dài như vậy, cậu nói xem nếu người đó mở đạo động ở tuốt đầu bên kia
hành lang thì phải làm sao bây giờ?”
Muộn Du Bình nói: “Bất cứ ai gặp phải
trường hợp này chắc chắn đều chạy đến cửa ra, phát hiện cửa ra bị chặn
mới bất đắc dĩ phải dùng tới cách đào đạo động thôi, cho nên cửa vào đạo động chắc chắn phải ở gần đây, còn nếu người đó đào ở chỗ khác, chúng
ta cũng đành chịu thôi.”
Lời hắn nói rất thuyết phục, tôi cùng Bàn Tử gật đầu, xốc lại tinh thần bắt đầu tìm kiếm xung quanh đó, lúc này
tôi với Muộn Du Bình còn dễ thở, nghiêng qua ngoảnh lại vẫn còn rộng ra
được một nắm tay, còn Bàn Tử thì đã gần đến cực hạn, phải thót bụng lại
mới có thể di chuyển được. Tôi thấy hắn phải chịu áp lực khá lớn bèn an
ủi hắn, rằng thì là mỡ có bị nén đến mấy cũng không sao, chỉ cần hai
vách tường không ép tới xương cốt anh thì không vấn đề gì đâu. Hắn nghe
xong tái cả mặt, khoát tay bảo tôi đừng có nói nhảm nữa.
Chúng tôi bắt đầu từ ngoài cùng, tiếp tục bò vào bên trong hơn mười mét mà vẫn chưa phát hiện được gì. Thật ra
thì bò ngang còn mệt hơn nhiều so với leo lên, chân tôi đã bắt đầu muốn
nhũn ra, mấy lần suýt trượt xuống. Tôi biết nếu hai vách tường còn tiếp
tục thu hẹp lại nữa, đầu gối cũng không thể gập lại được, di chuyển sẽ
càng thêm khó khăn. Phía trước lại tối đen như mực, không biết cái đạo
động kia rốt cuộc là ở nơi nào, nếu đúng như Muộn Du Bình nói, lỡ như nó được đào ra ở chỗ khác của hành lang này, tôi thật chẳng biết đối mặt
với kiểu chết kinh dị này như thế nào nữa.
Nếu sớm biết sẽ lâm vào tình cảnh này, có lẽ cứ để cho Hải hầu tử cắn chết còn dễ chịu hơn. Nhiều người nói bánh
tông quỷ quái gì gì đó đáng sợ thế này thế nọ, nhưng lúc này đây tôi thà gặp phải chục cái bánh tông còn hơn là bó tay chờ bị ép chết tươi ở
trong này.
Bỗng Muộn Du Bình lấy đèn pin rọi về phía tôi, ý bảo chúng tôi qua đó. Tôi và Bàn Tử nghĩ rốt cuộc đã tìm được
đạo động rồi, vui mừng khôn xiết, vội liều mạng chen đến bên cạnh hắn.
Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên đã ngẩn người, chỉ thấy trên lớp gạch trên
đỉnh có một dòng chữ được viết bằng máu: “Ngô Tam Tỉnh hại tôi đến bước
đường cùng, ngậm oan mà chết, có trời đất chứng giám… Giải Liên Hoàn.”
Tôi xem mà hoảng hồn, thầm nhủ đây cũng
đâu phải là tiểu thuyết võ hiệp, bèn hỏi: “Đây… đây là ý gì? Người này
là ai? Sao lại nói chú Ba hại hắn?”
Muộn Du Bình nói: “Giải Liên Hoàn cũng là người trong đội khảo cổ, chính là người nắm giữ Xà mi đồng ngư đã chết ở bãi đá ngầm.”
Tôi hả một tiếng, đầu óc rối bời, Muộn Du Bình đẩy tôi một cái, nói: “Người này để lại lời nhắn ở đây, lại không
bị kẹp chết, chứng tỏ đạo động chắc chắn ở gần đây. Bây giờ không có
thời gian để giải thích lời hắn nói có ý gì, chúng ta mau đi tiếp thôi.”
Tôi tiếp tục bò thêm vài bước, đột nhiên
nhớ ra, Giải Liên Hoàn, cái tên này sao nghe quen quen, hình như ông nội tôi đã có lần nhắc tới.