Đạo Mộ Bút Ký
Chương 236 : Thoát vòng vây
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Edit: Namichan
Beta: Thanh Du
~oOo~
Tôi ngẫm nghĩ một chút, chợt nhớ ra Giải
Liên Hoàn là ai. Kể ra nhà họ Giải và nhà họ Ngô chúng tôi cũng có gốc
gác với nhau, hình như là quan hệ bà con thân thích xa lắc xa lơ gì đó,
nhưng trải qua nhiều đời, cho đến thế hệ tôi cũng chẳng còn thân thiết
gì cho cam. Có điều, dù sao bọn họ cũng là một gia tộc trộm mộ danh giá
có lịch sử lâu đời, mà hình như Giải Liên Hoàn với chú Ba là hai cậu ấm
khá thân với nhau. Tôi cũng chỉ mới gặp ông ta mấy lần, cơ mà những lúc
quở mắng chú Ba, ông nội tôi vẫn thường xuyên nhắc tới chuyện nhà họ
Giải, còn nói vì chú Ba mà cả đời này nhà họ Ngô chẳng thể ngẩng cao đầu trước mặt nhà họ Giải, tiếc cho đứa nhỏ Giải Liên Hoàn này, đi theo mày nên mới gặp phải chuyện đau lòng!
Bây giờ nghĩ lại, Giải Liên Hoàn đã chết
như thế, chẳng trách ông già nhà tôi không cho tôi theo chú Ba, nguyên
nhân hóa ra vì trước kia chú Ba đã từng có vết nhơ như vậy.
Bàn Tử ở phía sau đẩy đẩy, tôi không còn
hơi sức đâu mà nghĩ tiếp, bèn cắn răng dịch lên phía trước mấy bước, quả nhiên trên nóc tường gạch xuất hiện một cửa động tối đen như mực. Bàn
Tử vui vẻ kêu to, quả thật nói đại nạn đã ập đến cũng chẳng ngoa chút
nào, cả người hắn trước sau đều chằng chịt những vết xước rớm máu do bị
đá thanh cương cứa vào, giống như vừa mới tắm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ vậy (*). Tôi cũng chẳng khá khẩm hơn hắn là bao, chân đã mỏi rã rời, gần như
kiệt sức. Có điều bây giờ gấp lắm rồi, Muộn Du Bình lên trước để quan
sát, chui vào đá đá hai vách tường của đạo động vài cái, cảm thấy đủ
chắc chắn mới lôi tôi theo vào. Bàn Tử thì có chút phiền phức, một mình
tôi không lôi được hắn, đành để hắn tự lo. Hắn gào to một tiếng rồi ra
sức chui vào, da lưng cũng tróc một mảng lớn mới thoát thân.
(*) Ở
Thổ Nhĩ Kỳ có phong tục tắm hơi ở nhà tắm công cộng, khi tắm có người
phục vụ massage; tắm nước nóng kết hợp với massage làm huyết mạch lưu
thông, khiến làn da ửng đỏ.
Sau khi đứng vững, chúng tôi ngó xuống
dưới, bất giác rùng mình, bởi lẽ hai bức tường đã khép sát vào nhau chỉ
còn một kẽ hở nhỏ. Tôi không dám nghĩ nếu mình còn chưa thoát ra được
thì bây giờ đã bị ép nát bét thành cái dạng gì. Lần này thật đúng là
trời không tuyệt đường người, chỉ cần chậm ít phút nữa thôi, cho dù phát hiện ra đạo động thì ba chúng tôi cũng chẳng còn sống mà chui vào.
Bàn Tử nói: “Tôi chưa nói con quỷ đó là
nữ nha, đến bệnh thần kinh có có thời điểm phát tác với không phát tác
nữa là. Nói không chừng chú Ba cậu ở trước mặt người khác thì bình
thường, sau lưng thì lén lút trát phấn làm đẹp với thêu thùa nữa đó.”
Bàn Tử vừa nói vừa điệu đà phất tay theo kiểu lan hoa chỉ (*), tôi bật cười, nói: “Anh nghĩ chú Ba tôi là Đông Phương Bất Bại hả, lại còn thêu thùa nữa. Thế mà cũng nói cho được.”
(*) Lan
hoa chỉ: tư thế ngón trỏ chụm với ngón cái, những ngón còn lại cong lên
như búp hoa lan, thường dùng cho nhân vật nữ trên sân khấu kịch ~
Muộn Du Bình nghe Bàn Tử nói, chợt xen
vào: “Không, tôi thấy chuyện anh ta nói rất có thể xảy ra. Trước kia,
trong cổ mộ cũng từng có chuyện như vậy.”
Bàn Tử thấy có người đồng ý với ý kiến
của mình, lập tức vênh mặt: “Cậu thấy chưa, Bàn Tử tôi không nói vớ vẩn
mà, thứ ấy nhất định có liên quan gì đó với cổ mộ dưới đáy biển. Phong
thủy phong thủy, nếu nói phong sinh thủy khởi, ngộ thủy nhi chỉ (*), cậu biết vì sao quỷ nước phải tìm thế thân không? Đó là vì hồn phách
của nó không thoát ra được. Cổ mộ này xây trong nước, mặc dù phong thủy
rất đẹp nhưng lại bất lợi với chủ nhân của nó.”
(*) Đây
là lý thuyết phong thủy học, phong sinh thủy khởi có nghĩa gió đi đến
đâu thì vạn vật sinh sôi, nước chảy đến đâu thì vạn vật đâm chồi nảy
lộc; còn ngộ thủy nhi chỉ xuất phát từ quan niệm “khí” gặp gió thì tan,
gặp nước thì ngưng kết lại, do vậy mảnh đất đẹp phải có nước để khí
không tan đi mất.
Tôi nghe hắn thao thao bất tuyệt một hồi
cũng bắt đầu lung lay, bèn nói: “Vậy chúng ta quyết định thế này đi, nếu tìm được chú Ba, ta cứ lấy phật ấn đóng xuống gáy ông ấy, xem có hiệu
quả không.”
Mỗi người chúng tôi đều lần lượt nói ra
suy nghĩ của mình, tính ra cũng dây dưa mất một lúc lâu. Bàn Tử nhìn
đồng hồ rồi nói: “Chúng ta chấm dứt đại hội đại biểu ở đây được rồi. Như tôi đã nói lúc nãy, nếu chúng ta chết đói trong này thì chắc chắn hồn
phách cũng chẳng thoát ra được. Đến lúc đó muốn đầu thai cũng chịu, đúng là lỗ to.”
Bàn Tử nói tới đây, gãi gãi lưng, lại hỏi tôi: “Tiểu Ngô, cậu có cảm thấy từ lúc vào cổ mộ này, không hiểu sao
trên người rất ngứa ngáy không?”