Đạo Mộ Bút Ký

Chương 237 : Đạo động

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Biển



Beta: Thanh Du



~oOo~



Tôi đang định đi tiếp thì nghe hắn hỏi

vậy, không khỏi rụt cổ lại. Vừa rồi vội quá nên không để ý, thật ra lúc ở trong hành lang tôi đã cảm thấy vết thương do Liên hoa tiễn gây ra có

hơi sưng, còn thêm ngưa ngứa, nhưng sau đó thì có vẻ đỡ hơn một chút.

Tôi xắn quần áo lên xem thử thì thấy miệng vết thương sưng đỏ đã xẹp

xuống, cũng không có cảm giác gì khác thường, bèn đáp: “Tôi cũng thấy

thế, nhưng bây giờ thì không còn ngứa nữa. Dưới này không khí ẩm thấp,

chắc là bị dị ứng thôi.”



Bàn Tử ngứa ngáy thê thảm, ảo não nói:

“Có cách nào để trị dị ứng tạm thời không, vừa rồi tôi đổ mồ hôi lạnh

khắp người, giờ thì ngứa không chịu nổi.”, vừa nói vừa không ngừng cọ cọ người lên tường, tôi thấy mấy vết máu trên tường đều là do hắn chà xát

lưng lên, thấy có gì đó kỳ lạ, vội bảo hắn để tôi xem thử. Hắn vừa đi

vừa xoay tới xoay lui, tay gãi liên tục. Tôi đẩy tay hắn ra, rọi đèn pin vào thì thấy từ mấy vết thương do Liên hoa tiễn cào rách trên lưng hắn

mọc ra rất nhiều lông trắng, nhìn ghê muốn chết, buột miệng hỏi: “Bàn

Tử, anh không tắm mấy ngày rồi?”



Bàn Tử hả một tiếng: “Tắm? Cậu hỏi chuyện này làm quái gì, đây là vấn đề bí mật cá nhân, tôi không tiện trả lời.”



Tôi nói: “Mẹ nó chứ, mấy ngày rồi anh

không chịu tắm rửa hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà phát hoảng,

lưng anh hình như mốc meo luôn rồi, là mốc trắng nhá (白霉 – bạch môi), kỳ quan thế giới đó nha. Coi bộ anh mà cố gắng kiên trì thêm vài tháng nữa thì đến cỏ linh chi cũng phải mọc ra.”



Bàn Tử nghe xong không hiểu gì ráo, ngơ ngác hỏi: “Cái gì? Than trắng (白煤 – bạch môi)? Than mà trắng á? Nói chuyện với cậu mệt óc quá, rốt cuộc là có chuyện gì?”



Tôi thấy Muộn Du Bình nhíu mày, dường như tình hình có gì đó không ổn, cũng không dám tiếp tục đùa nữa. Muộn Du

Bình bước đến thử ấn tay một cái, tức khắc có máu đen chảy ra. Hắn khẽ

nói với tôi: “Phiền phức rồi, đám Liên hoa tiễn lúc nãy có vấn đề.”




Đang nghĩ, trên cổ lại bắt đầu ngứa ngáy, không biết tên mập chết bầm này lại bày trò quỷ gì nữa đây. Tôi không

khỏi nổi sùng lên, liền đưa tay túm lấy, kéo hắn đến sát vách tường. Đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, mặt hắn sao lại nhỏ xíu thế này? Tôi cẩn thận nhổm người dậy mò mẫm từng chút một, tim đập như nổi trống, nhận

ra mớ ẩm ướt bê bết đó hình như đều là tóc. Thử kiểm tra thêm lần nữa,

tôi phát hiện toàn bộ đám tóc này đều quấn lại một chỗ, tay vừa chạm vào lập tức bị quấn chặt lấy. Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu toát mồ hôi lạnh,

Bàn Tử không thể có chừng này tóc, vậy mớ tóc này là của ai!



Tôi chợt nhớ đên đám tóc ăn thịt người

gặp phải trên đường vào mộ, hơi thở bắt đầu nghẹn lại, không dám mở đèn

pin. Thứ kia hình như chỉ cách tôi có mấy centimet, nếu mở đèn pin thì

chắc chắn tôi sẽ phải mặt đối mặt với nó, cảnh tượng kinh dị cỡ đó làm

sao tôi chịu được. Đang mông lung suy nghĩ, chợt cảm thấy có bàn tay

mảnh khảnh ẩm ướt mò lên trên mặt tôi, lạnh ngắt, móng tay rất sắc. Da

đầu tôi bắt đầu tê dại, cơ mặt không thể kiềm chế mà run rẩy.



Những ngón tay đó chạm đến cổ tôi, sau đó thu lại, lát sau tôi chở có cảm giác cái đầu kia tiến lại gần, mớ tóc

ướt sũng cũng dán lên mặt tôi. Tôi cực kỳ ghê tởm, chỉ biết cắn chặt

răng, đã sắp chịu hết nổi. Đột nhiên, trong mớ tóc vang lên một giọng nữ rất khẽ, giọng nói ấy thì thầm bên tai tôi: “Anh là ai?”



Thanh âm kia thật sự rất nhẹ, nhưng tôi

lại nghe rất rõ, không khỏi hoảng sợ. Đồng thời thân thể nữ giới nhích

lại gần hơn, gần như chui hẳn vào lòng tôi, bàn tay mảnh mai đặt lên vai tôi, rồi đến ôm cổ. Tôi run lẩy bẩy, chỉ thấy “cô gái” này rất nhỏ

nhắn, môi cô ta kề bên tai tôi, hơi thở phả ra lạnh ngắt. Tôi chính thức ngu người, chỉ nghe cô ta nói tiếp: “Hãy ôm em đi!”



Tôi vừa nghe lời này, thần trí bỗng trở

nên mê muội. Tuy thân thể vẫn không ngừng chống cự, nhưng đã bắt đầu

thoát khỏi sự khống chế của đại não, thoáng cái đã vòng tay ôm lấy eo cô ta. Lần này lại càng kinh khủng, tôi nhanh chóng nhận ra cô ta chẳng

mặc gì cả, làn da lạnh ngắt mà lại nhẵn bóng khác thường khiến tâm trí

tôi bắt đầu rối loạn, mặt đỏ rần lên. Tiếp đó, miệng cô ta đã cọ cọ lên

cằm tôi, giống như đang gợi ý cho tôi hôn lên đó. Tôi hoàn toàn mất tự

chủ, vừa định cúi đầu hôn xuống, đột nhiên đèn pin trong tay Muộn Du

Bình sáng lên. Tôi nhìn xuống, giật mình nhận ra thứ mình ôm vào lòng là gì, dây thần kinh rủ nhau đứt phừn phựt, lông tơ trên người đều dựng

thẳng lên.