Đạo Mộ Bút Ký
Chương 33 : Theo dõi
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Nhôm
Beta: Thanh Du
*****
Chúng tôi đang tán gẫu hăng say, hắn nói
những câu không đầu không đuôi, giọng địa phương đặc sệt, mọi người nghe đều không hiểu. Lão Dương nghe vậy mới “A” một tiếng, hỏi: “A Đáp là
nơi nào?”
Lão nhân kia thấy chúng tôi có vẻ không
hiểu, liền thay đổi giọng từ tiếng địa phương sang tiếng phổ thông hỏi:
“Ý của tôi là hai vị muốn đến nơi nào để buôn bán? Có phải đến lấy hàng
thổ sản hay không?”
Tôi còn chẳng biết cái gì gọi là hàng thổ sản, hơn nữa người ở phía Nam tính tình lãnh đạm, ngoại trừ mấy thằng
cha chào hàng thì không có mấy người lại tùy tiện bắt chuyện với khách
qua đường. Nhất thời không biết đáp thế nào, cũng may có lão Dương nhanh trí, học theo điệu bộ của lão già kia, nói: “Tôi, chúng tôi tới đây du
lịch, không có hứng thú với thổ sản. Ông là người bán hàng thổ sản phải
không?”
Lão già kia cười ha hả, khoát tay với
chúng tôi, trở về chỗ ngồi của mình. Hai người chúng tôi ù ù cạc cạc,
chẳng hiểu chuyện gì, chợt nghe lão già ấy nhẹ giọng nói với mấy người
ngồi cùng bàn: “Không sao đâu, hai đứa ngồi kia là thanh đầu thượng
cương, ha ha, ta mắng chúng nó cũng không hiểu, không cần ra tay.”
Lão Dương
nghe xong mặt liền biến sắc, hạ giọng bảo tôi mau đi. Tôi thấy khó hiểu, nhưng lại thấy vẻ mặt lão rất căng thẳng, đành bỏ lại mười đồng rồi bỏ
đi với hắn. Tới một ngã rẽ, tôi vội hỏi lão Dương: “Sao lại phải đi?
Rượu còn chưa uống hết một nửa.”
Lão lén lút nhìn trước ngó sau, đáp:
“Ban…ban nãy lão già kia nói với tên ngồi cùng chúng ta là thanh…thanh
đầu. Hồi tôi ngồi tù có nghe mấy người trước đây phiêu bạt giang hồ nói
qua, ‘thượng cương’ chính là tiếng lóng vùng này ám chỉ việc trộm mộ,
còn ‘thanh đầu’ ý bảo chúng ta không phải người qua đường. Bọn người này toàn thân tanh mùi bùn đất, chỉ sợ cũng là dân trong nghề, vừa rồi nghe chúng ta nói đến chuyện đổ đấu mới chạy qua nghe ngóng.”
Tôi cười, nói: “Vậy cũng đâu tới nỗi phải bỏ đi, binh đến tướng đỡ, nước dâng thì đất chặn. Giữa nơi đông người
như vậy, bọn họ làm gì được chúng ta?”
Lão Dương vỗ vai tôi, bảo tôi không hiểu
chuyện, chuyện trong hắc đạo khó mà nói cho rõ ràng được. Những lời
chúng ta nói ra khi nãy, không chừng đã bị nghe thấy hết, cũng không rõ
người nghe hiểu được mấy phần. Hiện giờ mộ tốt chỉ có thể gặp chứ không
thể cầu, nếu bị bọn chúng theo dõi, coi chừng đêm dài lắm mộng.
Tôi biết lão Dương đã từng ở tù, chỉ sợ
lại nghe bạn tù thêm mắm thêm muối kể đủ chuyện trên trời dưới bể, không buồn cãi nhau với hắn, chỉ gật đầu rồi cùng hắn quay về nhà trọ.
Hôm sau, chúng tôi đi bộ suốt bảy giờ
đồng hồ, mỗi người mang 15kg cả trang bị lẫn lương khô, hướng về phía
một khe hở nhỏ, khẽ khàng bảo tôi: “Mấy tên này cũng mang theo túi lớn
túi nhỏ hệt như chúng ta, không phải chúng nghe được những chuyện bọn
mình nói ở Tây An hôm trước rồi muốn đi theo chờ thời cơ ăn chặn đấy
chứ?”
Tôi thấy bà chủ trọ vui vẻ ra đón bọn họ
vào, lắc lắc đầu, nói: “Chắc không phải đâu, cậu xem họ thân thiết như
vậy, có lẽ những người này là khách quen thường trọ lại ở đây. Nhà trọ ở vùng này không nhiều, chắc là chúng ta tình cờ chọn cùng chỗ với bọn họ thôi.” Nếu lão Dương nói đúng, họ cũng là dân đổ đấu thì chỗ này hẳn là điểm dừng chân cố định, e rằng mỗi lần đến đây làm ăn họ đều ở trọ lại
chỗ này.
Lão Dương lo lắng nói: “Toi rồi, ở Tây An bọn họ đã nghe chúng ta nói chuyện, nếu để họ bắt gặp ở đây thì dễ bị
chú ý lắm, hay là ta rời khỏi đây ngay trong đêm đi?”
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện
này không có gì phiền toái, ngược lại còn là một cơ hội tốt, lắc đầu
nói: “Không. Đám người này chỉ là ruồi nhặng, trứng không ung thì chẳng
đậu lại làm gì (*), họ tới đây chắc chắn có mục đích. Chúng ta đều không có kinh nghiệm, thay vì mò mẫm đi lung tung, chi bằng cứ theo bọn họ,
không chừng lại thu được thứ gì hay ho, sau đó còn có thể theo họ vượt
núi.”
(*) Lấy ý từ câu tục ngữ “Thương dăng bất trành vô phùng đích đản” tức là quả trứng
nguyên lành không nứt vỡ thì ruồi nhặng chẳng thèm liếc mắt tới.
Lão Dương nói: “Đám người này toàn kẻ
liều mạng, giết người không ghê tay. Đi theo bọn chúng lỡ bị phát hiện,
không chừng còn bị thủ tiêu, như vậy có quá mạo hiểm không?”
Tôi bật cười, chế giễu hắn: “Cậu biến
thành bà mụ từ khi nào vậy? Nơi này rừng sâu núi thẳm, sao có thể dễ
dàng bị phát hiện? Vả lại chúng ta đâu phải lũ ngốc, bị phát hiện chẳng
lẽ không biết đường chạy? Nếu cậu thật sự lo lắng, vậy trước hết ta cứ
đi theo xem chúng có cảnh giác không đã. Nếu không theo được thì thôi,
chúng ta cũng đâu có mất gì, phải không?”
Lão Dương nghe tôi nói vậy, nhất thời
không phản bác được gì, đành phải gật đầu. Chúng tôi liền đi chuẩn bị đồ đạc thật kĩ càng, tránh cho ngày mai lại cuống. Tôi nhẩm tính mấy ngày
nữa có thể sẽ tương đối vất vả, bèn đi đặt báo thức sớm, bảo lão Dương
đừng làm chuyện gì nữa, lo mà nghỉ ngơi đi.
Do đi đường quá mệt mỏi nên vừa đặt lưng
xuống là ngủ một mạch tới giữa trưa, hoàn toàn không nghe thấy tiếng
chuông đồng hồ báo thức. Lúc tôi mở mắt thì mặt trời đã đứng bóng, liền
giật mình tỉnh giấc, dựng lão Dương dậy. Xuống hỏi bà chủ trọ mới biết
mấy người kia vừa xuất phát đi về hướng núi Xà Đầu, cũng may thời gian
chưa quá lâu.
Hai người chúng tôi vội vàng chạy đi mua
mấy cái bánh nướng làm lương khô rồi một đường hướng về phía ngọn núi,
gấp rút đuổi theo bọn họ. Chạy ước chừng mười lăm phút, cuối cùng khi
đến chân núi chúng tôi cũng đuổi kịp bọn họ.