Đạo Mộ Bút Ký
Chương 34 : Tiếp tục theo dõi
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Edit: Hằng
Beta: Thanh Du
*****
Đám người kia sau khi mua vé thì đi thẳng vào khu sinh thái, chúng tôi cẩn thận bám theo, cách chúng một khoảng khá xa.
Khu sinh thái này không có lấy một bóng
người, chúng tôi sợ bị phát hiện, đành phải bảo nhau chui vào bụi cỏ, da thịt bị tra tấn, bị hết lá cỏ sắc lại đến bụi cây thi nhau cứa vào, vừa ngứa lại vừa đau. Chỉ trong chốc lát, tôi đã cảm thấy khốn khổ vô cùng.
Vượt qua chân núi là coi như đã tiến vào
phạm vi núi Xà Đầu. Nơi này có mấy điểm du lịch, đường đi đều lát đá, vì vậy đi lại không mấy khó khăn. Sơn đạo men theo thế núi, quanh co khúc
khuỷu, dọc hai bên đường có khe suối róc rách cùng với rất nhiều khối đá khắc hình danh nhân, phong cảnh tuyệt đẹp, hiềm nỗi nhóm người này một
mạch đi thẳng, không thèm ngừng chân lại ngắm cảnh, dường như không hề
có chút hứng thú đối với cảnh sắc núi Tần Lĩnh.
Thể lực của tôi dạo gần đây không tệ, đi
một mạch tới tận đây cũng không có cảm giác gì. Nhưng lão Dương kia vừa
trải qua thời gian cải tạo trong tù, không mấy khi vận động, tim gan
phèo phổi hoạt động không năng suất bằng tôi, chỉ chốc lát đã chịu hết
nổi, bắt đầu phì phò thở dốc.
Đường lên núi càng lúc càng yên tĩnh,
chúng tôi không dám nói một lời, ngậm miệng im re bám theo sau đoàn
người nọ. Cho đến khi trời sập tối, trăng lên ngang trời, đám người kia
mới dừng lại.
Chúng tôi tìm một bụi cây xa xa ngồi xuống, dõi theo bọn họ. Bỗng lão Dương đưa tay
kéo kéo tôi, tôi quay đầu lại nhìn, thấy hắn tái mặt, vầng trán đẫm mồ
hôi, mới biết hắn chịu không nổi nữa rồi, liền lấy cho hắn miếng nước
rồi để hắn nghỉ ngơi cho thoải mái.
Lão Dương vừa thở vừa nói với tôi: “Lão…
lão Ngô, tôi thấy ta theo họ đến đây được. . . được rồi, họ đổ được cái
gì thì là của họ, ta đổ được là của ta, cứ đi nữa rồi lại thành ra tranh giành miếng ăn với nhau.”
Tôi cũng không khá khẩm hơn hắn là bao,
hẻm núi kiểu này làm ăn nữa. Bọn tôi sẽ đi theo ông chủ Vương cùng ông
chủ Lý tới Hồng Kông mở mang tầm mắt, cũng có thể thưởng thức cuộc sống
của giới thượng lưu.”
Một người giọng Quảng Đông lên tiếng:
“Được rồi được rồi, không sao cả, mọi người đừng cãi nhau. Chỉ cần mấy
người tìm được đồ tốt, muốn bao nhiêu chúng ta sẽ có bấy nhiêu. Vụ làm
ăn này coi như đổi đời, chỉ cần làm tốt thì tất cả mọi người có thể nghỉ ngơi thoải mái được rồi. Đến lúc đó hãy tới Hồng Kông rực rỡ xa hoa bậc nhất vung tay tiêu tiền từng xấp từng xấp, như thế dù có cực khổ chút
xíu cũng đáng giá.”
Thái thúc lại nói: “Ông chủ Lý, ông đừng
có ba hoa đắc chí như thế. Cái đấu này có nằm quanh đây không, chúng tôi chỉ biết dựa vào mấy lời đầu môi chót lưỡi của ông. Ông mà đưa tin giả, để chúng tôi toi công thì coi chừng.”
Ông chủ Lý đáp: “Ôi dào, tôi bảo này, ông đa nghi quá rồi. Chúng ta hợp tác với nhau bao lâu rồi, tôi chẳng qua
chỉ hỏng việc có một lần, đâu cần để bụng đến tận bây giờ chứ. Thật lòng mà nói, lần này chỉ cần mọi người đặt chân đến được nơi đó thì sau này
dù có là lăng mộ Tần Thủy Hoàng mọi người cũng không coi vào đâu.”
Thái thúc không thích nghe những lời
khách sáo kiểu này, cười nhạt nói: “Lời này tất nhiên tôi không tin được rồi, ông cũng đừng chơi kiểu phóng ngựa trước pháo (*). Tuy chúng ta
đúng là đã hợp tác lâu năm, nhưng tôi còn chưa được biết ông có được mớ
tin tức này từ đâu. Dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng, nếu ông không
ngại, sao không nói ra cho các anh em tôi nghe chơi, coi như mở mang
kiến thức.”
(*) Thành
ngữ gốc “phóng mã hậu pháo” mang nghĩa chuyện qua rồi mới biết mà tìm
cách phòng chống, gần nghĩa với “mất bò mới lo làm chuồng”. Tác giả đổi
lại là “phóng mã tiền pháo” tức chuyện chưa xảy ra đã nói như đúng rồi,
aka ăn bánh vẽ :))
“Đúng vậy đó, nói nghe coi!” Tên thanh niên kia lập tức chen miệng vào: “Ít
ra sau này tôi còn có cái đem ba hoa với đám đàn bà.”
Ông chủ Lý cười dài một tiếng mới tiếp
lời: “Haiz, hai người thật là. . . nếu hai người thật sự muốn biết thì
tôi kể lại cũng được, chỉ sợ nói ra không ai tin thôi.”