Đạo Mộ Bút Ký
Chương 38 : Khỉ
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Biển
*****
Con khỉ đầu đàn bự tổ chảng nhìn tôi,
không ngừng há miệng nhe ra răng nanh trắng hếu, đồng thời phát ra những âm thanh mang tính đe dọa như đang muốn cảnh cáo chúng tôi.
Tôi và lão Dương mỗi người vội cầm lấy
một thanh củi đang cháy khua liên tục, muốn ép mấy con khỉ đang định
xông lên phải lùi lại, có một con hơi chậm liền bị tôi dí thanh củi cháy vào mông, đau quá ré lên, cắm đầu chạy ra thật xa.
Nhưng cùng lúc, có mấy con khỉ cực kỳ
thông minh len lén tiến đến gần hành lý của chúng tôi, chờ đến khi tôi
phát hiện ra thì đã trễ, mấy cái túi chống thấm lão Dương chưa kịp bỏ
vào ba lô đã bị con khỉ nhỏ ôm chạy đi mất, tôi vừa thấy thế, thầm nhủ
không ổn, vội bước tới giật lại. Nhưng tôi vừa bước lên, sau lưng đã có
một con khỉ nhảy đến muốn chôm hành lý.
May mà đống
hành lý của tôi nặng kinh khủng, nó kéo vài cái, thấy không có cách nào
mang đi được nên thôi không kéo nữa mà thò tay vào định chôm chỉa đồ
trong đó.
Tôi choáng váng mặt mày: mấy con khỉ này
hành động cực kỳ chuyên nghiệp, nhìn kiểu tấn công người như thế này thì chắc chắn đây không phải lần đầu tiên. Tôi vốn cho rằng mấy con khỉ dù
có thông minh mấy cũng phải có giới hạn, bây giờ xem ra, nếu coi cướp
giật là một loại nghề nghiệp thì chúng tôi không thể so được với chúng.
Tôi chỉ mới phân tâm một chút, con khỉ đó đã lấy ra một cái hộp từ trong túi hành lý, tôi vừa nhìn liền thấy nguy to, đó là một hộp lương khô.Tôi mặc kệ không đuổi theo con khỉ kia nữa mà xoay người tung chân đá bay con khỉ này, sau đó nhét lại hộp lương khô vào túi.
Ngay lúc đó, trước mắt tôi ánh vàng chợt
lóe, con khỉ đầu đàn đã nhảy bật lên, vươn bàn tay chụp thẳng vào mặt
tôi. Tôi đã từng thấy cảnh một con khỉ bắt giết thỏ, móng vuốt của chúng sắc bén kinh khủng, nếu bị chụp trúng thì nát mặt còn gì.
Dưới tình thế cấp bách, tôi không kịp né
rằng cái khe này từ khi hình thành tới giờ hầu như không có người qua
lại, nhưng đến một gốc cỏ dại cũng không mọc nổi, giống như là ngày ngày đều có vó ngựa dẫm qua. Mấy năm trước có một người muốn xây dựng gì đó
trong này, nhưng chỉ cần đội thi công vừa đến, ở đây liền có mưa to, lần nào cũng vậy. Mấy người lãnh đạo cũng không có cách nào, hơn nữa chỗ
này cách khu dân cư thật sự quá xa nên đành thôi.
Chúng tôi tiếp tục đi sâu vào, càng đi
càng thấy tĩnh lặng, không biết khe núi này dài bao nhiêu, càng đi sâu
vào bên trong lại càng tối tăm, nhiệt độ cũng giảm dần, âm u vô cùng,
lại có một cảm giác khó hiểu giống như là đang bị theo dõi. Hơn nữa
không biết từ lúc nào, bầy khỉ không còn đuổi theo chúng tôi nữa, cả khe núi hầu như chìm trong im lặng đáng sợ, chỉ còn có tiếng gió rít cùng
những âm thanh kỳ dị khó tả thành lời. Loại cảm giác này khiến chúng tôi vô cùng khó chịu.
Tôi cùng lão Dương mỗi người một chuyện,
suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, sự chú ý cũng dời đi chỗ khác, không còn
bị không khí kỳ lạ trong khe núi này ảnh hưởng. Dù vậy tôi vẫn cảm thấy
vô cùng bất an. Hơn nữa càng đi sâu vào, cảm giác đó lại càng rõ ràng,
thậm chí có mấy lần tôi cảm thấy như vệt trời mỏng manh trên đầu chúng
tôi có thể biến mất bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ vĩnh viễn bị vây khốn
giữa bóng tối mịt mùng trong lòng núi lớn.
Tôi miên man suy nghĩ, cũng không biết đã đi được bao lâu, bỗng lão Dương ngay đằng trước tự nhiên dừng lại, tôi
không kịp phản ứng nên va luôn vào lưng hắn, cú này đụng rất đau, tôi
hơi cay cú bèn hỏi: “Lại chuyện gì nữa? Muốn dừng là dừng, cũng không
chịu báo trước một tiếng.”
Hắn xoay đầu lại, mặt mũi tái mét, miệng mấp máy một hồi mới cà lăm được mấy chữ: “Lão Ngô, phía… phía trước có… có người…”
Tôi ngẩn ra, thầm hỏi “Người” gì chứ, khu dân cư gần nhất cũng cách chỗ này đến 40km, làm sao có người ở đây
được, vội ló đầu qua xem thử. Vừa mới liếc qua, da đầu tôi lập tức tê
dại, choáng váng đầu óc, suýt nữa cắn luôn cả lưỡi, khuỵu chân ngã bệt
trên mặt đất.
Hóa ra giữa bóng râm của khe núi trước
mặt, thật sự có bóng một “Người” nào đó, khuôn mặt khuất trong bóng tối, lẳng lặng nhìn chúng tôi.