Đạo Mộ Bút Ký

Chương 39 : Người đá

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Editor: Biển



*****



Ngây ngây ngẩn ngẩn cả đoạn đường, đột nhiên phát hiện đằng trước xuất hiện một người nào đó, chẳng mấy ai có thể kịp phản ứng.



Chúng tôi bất giác lùi về phía sau muốn

giữ khoảng cách với người kia, nhưng nhất thời cả hai đều không nhấc nổi chân lên, chỉ cảm thấy kinh hoàng, thân thể cứng đờ ra.



Lão Dương can đảm hơn tôi một chút, hít vào một hơi thật sâu rồi hô to: “Ai… ai đó?”.



Người kia không hề phản ứng, cũng không nhúc nhích, giống hệt như một tảng đá.



Lão Dương hạ giọng hỏi tôi: “Cậu xem, sao hắn lại không thèm chú ý tới chúng ta? Lão Ngô, chẳng lẽ ông già Lưu

kia nói đúng, gặp phải âm binh rồi sao?”



Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi thoáng

tỉnh táo lại, liền đáp: “Đừng hoảng, nếu là người thì không việc gì phải sợ, chờ chúng ta thấy rõ ràng hẵng nói!”, dứt lời tôi lấy đèn pin chiếu về phía đó.



“Người” kia mặc một bộ quần áo cổ quái,

để lộ ra cánh tay màu xám trắng, đứng ngây ra giữa đường đi, trong bóng

tối giữa khe núi âm u, nhìn có vẻ quỷ dị vô cùng. Đèn pin chiếu trên

người kẻ đó, hắn lại không hề nhúc nhích.



Lúc này tôi lại phát hiện có chỗ bất thường.



Thì ra trên cơ thể người này bao phủ một lớp rêu xanh biếc.



Trừ rùa đen thì đúng ra chẳng có loài nào để cho rêu xanh mọc trên người mình mới phải chứ? Tôi nhìn kỹ lại mới

thấy “Người” này không phải bằng xương bằng thịt mà dường như được điêu

khắc nên từ đá, chỉ là người đá này được điêu khắc quá mức sinh động,

trong cảnh tranh tối tranh sáng thế này rất dễ bị nhìn nhầm thành người

thật.



Dù vậy tôi vẫn không cười nổi, người đá

này được tạo hình quá sắc sảo điêu luyện, chạm khắc giống hệt như thật,

dù chúng tôi đã nhìn ở khoảng cách rất gần vẫn có cảm giác sợ hãi, đầu

đổ đầy mồ hôi lạnh.



Chờ nỗi sợ hãi qua đi, sau đó chúng tôi

mới thấy nửa thân dưới của “Người đá” bị chôn trong đống đá vụn, có lẽ
trượt xuống nước, lập tức một cảm giác lạnh toát truyền đến từ hai bàn

chân khiến tôi run cầm cập.



Dười chân trống không, quả nhiên là rất

sâu, tôi thầm nhủ, bởi vì ban đầu không hề ngờ tới chuyện phải hoạt động trong nước, tôi không chuẩn bị trang bị phù hợp nào, chúng tôi chỉ còn

cách mở đèn pin bơi vào bên trong.



Mới bơi được vài sải đã thấy một cánh cửa đá mở ra ở phần trong cùng của vách tường.



Vì mực nước dâng khá cao nên phần cửa đá

lộ ra vô cùng thấp, bên trong cửa là một thạch đạo đủ rộng cho hai chiếc xe vận tải cỡ lớn tối đen như mực, những nới ánh sáng đèn pin chiếu qua đều là vách đá màu xanh xám, có dấu vết đục đẽo thô sơ, có vài nơi xuất hiện hình khắc nhưng đa phần đều đã bị ăn mòn không còn nhìn ra được.



Bơi thẳng vào bên trong khoảng hơn mười

mét, thạch đạo đột nhiên chuyển hướng một góc 90 độ. Tôi lại rọi thử đèn pin, phát hiện bên trong thật đáng sợ, không khỏi ngừng lại, chẳng dám

xông bừa vào.



Thực ra thì, với tình hình hiện giờ, tiếp tục tiến vào bên trong là rất không sáng suốt, mực nước sâu như vậy,

lại không nhìn được dưới nước có gì, điều này thực sự khiến cho người ta hoảng sợ. Nếu chút nữa mà có thứ gì trồi lên từ dưới nước, dù đó chỉ là một khúc gỗ thôi cũng đủ hù cho tôi chết khiếp rồi.



Lão Dương nhìn vách tường bốn phía, hỏi

tôi: “Cậu có phát hiện ra không, ngôi mộ này tuy rằng rất lớn nhưng xây

dựng lại rất thô sơ, cậu nhìn mấy tảng đá này đi, tảng nào tảng nấy đều

nham nhở, hoàn toàn không hề được gia công chế tác, không phải nói là

chủ nhân ngôi mộ này rất giàu có sao, mở được núi chẳng lẽ lại không có

tiền trang hoàng sửa sang.”



Tôi nói: “Đây có thể là khu vực ngoài

cùng của lăng mộ, cậu xem chỗ này có nhiều tượng người đá chưa hoàn

thành như vậy, có thể chỉ là nơi những người thợ xây lăng điêu khắc đá

thôi, vào sâu nữa có lẽ sẽ rõ ràng hơn.”



Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, từ chỗ ngoặt bơi vào thêm được mấy phút liền nghe thấy từ bóng tối đằng

trước truyền lại tiếng quẫy nước trầm trầm, giống như có thứ gì đó đang

lặn dưới nước.



Tôi chụp tay lão Dương, lấy đèn trong tay hắn rọi về phía phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy ba vết nước hình

tam giác đồng thời xuất hiện, nháy mắt đã chìm vào trong nước.



Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, lão Dương đã hất tay tôi ra, quay đầu hét to một tiếng: “Chạy!