Đạo Mộ Bút Ký

Chương 310 : Hucho Taimen (Triết La Khuê)

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Editor: Tiểu Phong Hoa



*****



Lão Dương nói thế nhưng ở dưới mực nước sâu đến thế này, có mà chạy

thoát đằng trời. Tôi quẫy nước mấy cái, đến khi quay đầu nhìn lại, vệt

nước hình tam giác kia đã lao vọt về phía tôi nhanh như điện xẹt khiến

mặt nước dềnh lên một làn sóng đục ngầu.



Tôi vội vã buộc chặt đèn pin vào cổ tay, rút con dao găm vẫn giắt nơi thắt lưng rồi trưng dụng luôn cả chiếc ba lô đang đeo trên lưng thành

khiên. Trong lúc cuống cuồng tôi vẫn không ngừng gọi lão Dương ứng cứu,

có điều gã này thoắt cái đã một đường bơi thẳng ra ngoài đến hơn mười

mét.



Tôi ngấm ngầm lôi cả mấy mươi đời tổ tông nhà hắn ra nguyền rủa. Thứ

quái vật phía sau đương nhiên không thèm chừa ra giây nào cho tôi nhẩn

nha suy nghĩ, nháy mắt đã đâm bổ đến trước mặt.



Tôi chùn người xuống một chút, chuẩn bị sẵn tinh thần lãnh một cú

đánh của quái vật. Vệt nước hình tam giác chỉ còn cách tôi chừng ba mét, không ngờ trên mặt nước lại đột ngột xuất hiện một đợt sóng, vệt nước

thoáng cái đã biến mất tăm.



Nói thì chậm nhưng thực ra mọi việc chỉ trong vài khắc. Chưa kịp hoàn hồn, phía trước mắt tôi một đám bọt nước chợt nổ tung tóe đồng thời

trên ngực chịu một luồng lực mạnh kinh khủng. Lần này thực sự nhanh đến

mức không kịp trở tay. Tôi còn đang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra đã sặc

lên mũi một ngụm nước hôi thối, tối tăm cả mặt mũi.



Luồng lực này không những dìm tôi chìm

nghỉm vào trong nước mà còn đẩy ngược tôi lại cả chục mét. Khi lặn xuống nước tôi không hề lấy hơi, giờ đã thiếu khí lắm rồi, nói là sức cùng

lực kiệt cũng không ngoa. Cứ đà này bị ép xuống không thở được kiểu gì

cũng đi đời nhà ma. Cùng đường, tôi nghiến răng, dao găm nãy giờ vẫn lăm lăm trong tay khua lung tung một hồi bỗng thấy chấn động, không biết đã đâm trung chỗ nào trên người nó. Quái vật bị đau quằn quại liên hồi

trong nước, quật tôi văng ra đập đầu vào vách một cú mạnh đến choáng

váng.



Nhưng nhát dao này xem ra đã cứu tôi một mạng. Luồng lực kia biến mất, ngực tôi cũng được thả lỏng.
Lão Dương đã lạnh cóng kinh khủng, không nói năng gì nữa, lẳng lặng

tóm lấy quai hàm con cá mà lôi vào trong. Tôi lấy làm lạ, hỏi hắn mang

con cá này đi làm gì. Hắn đáp: “Bỏ trang bị ra rồi nhét nó vào trong

túi, cậu không biết thứ này sẽ giúp chúng ta phát tài thế nào đâu, kiểu

gì tôi cũng phải mang nó ra bằng được!”



Tôi nghe xong chỉ còn biết lắc đầu. Ngăn hắn cũng không xong, đành

phải giúp hắn một tay đẩy con cá về phía trước. Những bậc thang thẳng

tắp, tôi leo dần lên, phía trên là một gian phòng đá chất đầy gỗ, ngoài

ra còn có một con đường đá thông đến nơi khác. Bên trong tối đen như

mực, nhưng cũng khá rộng rãi, có lẽ là nơi tạm chứa đất đá phế thải. Gỗ

bên trong đã có phần mục ruỗng, bích họa trên bốn vách tường cũng rất

đơn giản, hơn nữa còn có khuynh hướng trừu tượng. Người tôi đang khó

chịu, chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm nghía.



Chúng tôi cởi hết quần áo, lấy vài thanh gỗ mục nhóm lên một đống lửa để hong khô quần áo. Lão Dương chưa gì đã vội vàng rút đồ ra mổ bụng

con cá, vừa mổ vừa bảo tôi: “Con cá này to như thế, vứt đi đúng là phí

của giời. Chúng ta lóc thử vài miếng thịt ra ăn thử xem mùi vị thế nào.”



Tôi lấy từ trong nửa cái túi của lão Dương ra một ít thuốc, đầu tiên

khử trùng ngón tay, sau đó mới cẩn thận băng kín lại, nói: “Cậu đi mà

ăn. Nước bẩn như nước cống, con cá thì không rõ lai lịch, nó ăn gì uống

gì cũng không biết, tớ chẳng dám liều mạng.”



Lão Dương lúc đó đã cắt dạ dày con cá, cắt một nhát mở phanh cả cái

dạ dày. Một mùi tanh tưởi xộc lên khiến tôi ngạt thở suýt chết, kìm

không được tính tò mò phải ngó một cái. Bên trong dạ dày con cá chảy ào

ra những thứ thập cẩm đã nát nhừ cùng một khối tròn tròn, lăn vài vòng

đến trước mặt tôi.



Tôi vừa nhìn thấy đã “A!” lên một tiếng.



Không ngờ đó lại là một cái đầu người.