Đạo Mộ Bút Ký

Chương 311 : Đầu người

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Editor: Biển



Beta: Miên Hoa Tử



~oOo~



Từ lúc chúng tôi vào núi đến giờ, trừ

phần thịt rừng ông già dẫn đường đưa cho ra, thức ăn của chúng tôi toàn

là lương khô khó nuốt, mà mớ thịt rừng còn chưa ăn được miếng nào đã bị

đám khỉ phá hỏng, bây giờ vẫn còn thèm thuồng, lúc lão Dương nhắc đến

cá, tôi dù ngoài miệng nói thôi, thực ra trong lòng đã bắt đầu nôn nao,

lại còn tưởng tượng lại cảnh được ăn lẩu đầu cá trên biển lần trước.



Nhưng nhát dao chết tiệt này đã làm tan

nát mộng đẹp của tôi. Tôi thấy hình ảnh cái đầu máu me be bét dính đầy

dịch tiêu hóa kia trôi nổi giữa nồi lẩu đầu cá trong mộng, một cảm giác

buôn nôn xông thẳng lên cổ họng, gần như muốn phun luôn ra ngoài.



Lão Dương ngày thường cũng gan lỳ, nói

đến người chết, hắn dù chưa gặp đến ngàn người thì ít ra cũng được tám

trăm, nhưng thấy tình cảnh như vậy cũng tái mặt, nửa ngày cũng chưa bình tĩnh lại được.



Cố nén ghê tởm, tôi dùng dao găm xoay

ngược cái đầu lại, chỉ thấy lớp da trên mặt đã có dấu hiệu thối rữa,

nhưng cái đầu hầu như vẫn còn tương đối nguyên vẹn, hẳn là mới bị nuốt

cách đây không lâu, lúc con cá ăn cái đầu này chắc là có nhai vài cái

khiến nó hơi bị biến dạng, tình trạng khuôn mặt hầu như không thể diễn

tả bằng lời, cũng chẳng thể đoán ra được rốt cuộc là ai.



Người này vào bụng cá chưa được bao lâu, có thể nói là hắn chỉ vừa mới chết gần đây thôi.



Tôi một tay che mũi, một tay dùng dao găm gạt những thứ chảy ra từ bụng cá sang hai bên, muốn xem thử những bộ

phận khác của người này ở đâu. Rất nhanh tôi đã tìm được bàn tay và một

khối thịt, cũng đã bị ăn mòn ít nhiều, không cách nào đoán ra được thân

phận quê quán của người này.



Tôi tiếp tục gạt thêm vài thứ nữa, liền

tìm được hành lý của chúng tôi bị nó nuốt vào, đồ đạc bên trong bị lẫn

cùng với đủ thứ bẩn thỉu trong bụng cá, trừ những thứ không thể vứt đi,

tất cả còn lại đều bị ném sang một bên không thương tiếc. Lương khô tuy

được cẩn thận bọc kín trong bao nilon, nhưng tôi thật sự không thể nào

thuyết phục bản thân ăn cho nổi.



Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy giữa đống nhầy


Xem ra đây là một quan tài bồi táng, có thể là thừa ra sau khi nhập liệm, hoặc là chuẩn bị để dự phòng rồi vứt luôn trong này.



Nhưng sao thạch đạo dài như vậy lại chỉ

thông đến nơi này, tôi thấy buồn bực vô kể, không thể như vậy được, chỗ

này rõ ràng là nơi vứt sản phẩm không hoàn thiện, không hề có lối ra,

hai đầu thạch đạo này đều bị chặn, chẳng lẽ đường vận chuyển đá chính là dòng chảy sâu dưới mặt nước chỗ chúng tôi đi qua ban nãy? Hoặc cũng có

thể trong căn phòng đá này có lối đi bí mật?



Nếu cửa vào ở dưới nước thì không ổn tí nào, tôi thầm nghĩ như vậy.



Trong căn phòng đá này không có thứ gì là không kỳ quái cả, tôi với lão Dương xem xét xung quanh hết một lượt,

cuối cùng chạy đến bên quan tài đá.



Lão Dương lần đầu tiên thấy quan tài, rất háo hức, đi vòng quanh hai vòng mới hỏi tôi: “Trong này có bánh tông không?”



Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không có đâu, trước giờ chưa từng nghe nói đến chuyện nhập liệm rồi lại tiếp

tục điêu khắc quan tài, đây là quan tài rỗng.”



Lão Dương nhìn qua khe hở của quan tài,

còn rọi đèn pin vào bên trong, nói: “Nhưng hình như có thứ gì đó được

đặt trong này? Không tin cậu cứ lại đây mà xem.”



Tôi đi đến bên cạnh hắn, vừa nhìn sơ qua, quả nhiên qua khe hở của quan tài, tôi nhìn thấy một bóng đen nằm bên

trong, nhưng đó là gì thì hoàn toàn không thể nhìn ra được.



Lão Dương thổi sạch lớp bụi trên nắp quan tài, gõ gõ vài cái, định đưa đèn pin vào trong khe hở để soi cho rõ,

nhưng cái đèn pin chúng tôi mua có phần đầu quá lớn, thử cả nửa ngày

cũng không nhét vào được, hắn hỏi: “Có muốn mở ra xem một chút không?”



Tôi cảm thấy có chút bất thường, trước

đây mỗi lần mở quan tài luôn có người ở bên cạnh, mà mấy người đó toàn

là dân kỳ cựu, bây giờ chỉ có một mình tôi, đến một chút tự tin cũng

không có nổi, tôi lắc đầu: “Chuyện này có vẻ không bình thường, tôi có

cảm giác không hay, đừng tùy tiện mở nó ra.”



Còn chưa dứt lời, lão Dương bỗng nhiên rụt tay lại lui về sau mấy bước, ngã bệt xuống đất, đèn pin văng khỏi tay lăn ra xa.



Tôi bị hắn làm cho giật mình, vừa định

hỏi hắn có chuyện gì, tay đột nhiên lạnh ngắt. Tôi cúi xuống nhìn, chỉ

thấy một bàn tay khô trắng bệch chẳng biết từ khi nào đã vươn ra khỏi

khe hở của quan tài, nắm chặt cổ tay tôi.