Đạo Mộ Bút Ký
Chương 312 : Mạch nước ngầm
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Edit: Hằng
Beta: Tiểu Điệp
******
Da đầu tôi nhất thời tê dại, toàn
thân sởn gai ốc, liều mạng rút tay về như thể phát điên. Nhưng bàn tay
khô kia mạnh kinh khủng, tôi không những không rút được tay ra, trái lại còn bị nó kéo thẳng vào trong quan tài.
Tôi hoảng sợ đến độ gần như mất hết lý
trí, trong cơn hỗn loạn vội móc ra khẩu Phách tử liêu, muốn dùng nó đánh gãy cánh tay kia. Nhưng chưa kịp chờ tôi ra tay thì sau lưng đột nhiên
vang lên tiếng ẩu đả, cổ tay cầm súng của tôi bị tóm chặt lấy.
Lúc đó tôi không biết cái gì đang giữ
chặt tay mình, vừa hét lên vừa giãy dụa, không hiểu vì sao lại giãy bàn
tay khô kia ra, liền đạp chân lên nắp quan tài, đẩy cả thứ đằng sau mình ngã nhào xuống mặt đất.
Hai người ngã lăn vài vòng trên đất. Tôi
vừa biết kẻ tập kích mình là con người, liền can đảm hơn hẳn, xoay
người bật dậy vung tay chuẩn bị bóp cò.
Nhưng tôi còn chưa kịp thấy rõ người phía trước rốt cuộc là ai thì đột nhiên nghe thấy phạch một tiếng, không
biết một luồng gió từ đâu ào tới đập mạnh một cú vào sau gáy, mắt tôi
tối sầm lại, suýt chút nữa đã mê man bất tỉnh.
Tôi bị đánh ngã xuống đất, lập tức liền
có ít nhất hai người tiến lên nắm lấy cánh tay tôi, xách tôi lên tha tới cạnh chiếc quan tài. Quay đầu nhìn lại, lão Dương cũng vừa bị tóm, còn
bị trói gô vứt nằm chèo queo trên mặt đất.
Một người đứng sau dùng thắt lưng tôi
trói tay tôi lại, đẩy tôi ngã nhào trên đất rồi dí súng vào đầu tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ bọn họ, đây chẳng phải chính là mấy kẻ chúng tôi
đụng phải ở quán ven đường gần Tây An sao.
Mấy người này sao lại ở đây? Tôi âm thầm
kinh ngạc. Lẽ nào bọn họ vẫn luôn chú ý đến chúng tôi như lời lão Dương
nói, còn đi theo chúng tôi tới tận đây?
Hỏng bét rồi, đây toàn là dân giang hồ,
rơi vào tay bọn họ chỉ e lành ít dữ nhiều, những nơi như thế này quả
thực là địa điểm giết người tốt nhất, sợ rằng thi thể tới mấy trăm năm
cũng chưa được ai phát hiện ra.
Mấy người kia trói chặt chúng tôi lại rồi vứt qua một bên, không đánh cũng chẳng giết mà chạy tới đẩy nắp quan
tài chúng tôi vừa xem xét. Tôi cùng lão Dương liếc qua, cánh tay khô kia vẫn còn vắt vẻo bên ngoài quan tài, không khỏi xám mặt, sợ hãi kêu lên: “Các người định làm cái gì thế, bên trong có bánh tông đó! Thả nó ra
thì tất cả chúng ta sẽ tiêu hết!”
Mấy người kia vừa nghe xong, sửng sốt một lúc rồi lập tức cười ầm lên, một tên thanh niên nói: “Bánh tông nào hả? Mày nhìn thật kỹ xem bên trong là cái gì đi!”
Vừa nói vừa dùng sức đẩy nắp quan tài,
giữa lúc tôi cùng lão Dương ở cạnh bên hoảng hồn kêu to, nắp quan tài
rầm một tiếng đã bị đẩy sang một bên, một ông lão gầy gò như nông dân
Đang lúc cảm thấy kỳ quái, người thanh
niên kia lặng lẽ từ trong chỗ tối đi ra, dẫm một chân vào trong nước rồi kêu to: “Mẹ nó chứ, nước nóng khủng khiếp!”
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một người trẻ tuổi khác cũng bước ra sau hắn, người này đeo một cặp kính, nhìn qua có vẻ nho nhã, chắc là vị trợ lý Lương kia, lúc hắn đến gần, tôi mới nhận
ra người này cũng đã có chút tuổi tác, không còn trẻ như khi nhìn từ xa. Người thứ ba đi ra là lão Dương, phía sau còn có một người trung niên
mập mạp nữa, đi cuối cùng là ông chú, tôi còn cho rằng phía sau chắc hẳn vẫn còn một người nữa, rốt cuộc lại không có ai, trong lòng hơi buồn
bực, chẳng phải lúc họ vào núi có mang theo tất cả là năm người sao.
Mấy người bọn họ bật hết đèn pin lên,
quét qua quét lại quanh dòng nham thạch, trợ lý Lương khẽ thốt lên một
tiếng: “Tinh vi quá, thần đạo dẫn tới lăng mộ lại là một mạch nước ngầm, nếu không phải được tận mắt chứng kiến, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ tin
nổi mất.”
Người thanh niên kia lội xuống nước bước
đi vài bước, nhíu mày quay lại, nói với mấy người kia: “Mẹ nó, nước sâu
quá, ông chú, nơi này khó đi, không ổn đâu.”
Ông lão nhìn thoáng qua ông chủ Vương,
hỏi: “ông chủ Vương, hiện tại nên đi thế nào đây, tấm bản đồ bảo bối kia của ông có viết thêm gì không?”
Ông chủ Vương thầm chửi lão ngu ngốc,
nói: “Trên bản đồ có nhắc đến, bọn họ lần trước tới thăm dò lăng mộ,
từng đặt hai sợi xích sắt ở dưới nước vậy nên chỉ cần mò được chúng,
chúng ta có thể tìm thấy cửa vào địa cung.”
Rọi hết đèn pin xuống nước, quả nhiên
thấy được một sợi xích sắt to bằng cổ tay dưới đáy nước. Ông lão kia kéo nó lên khỏi mặt nước, xem xét một chút rồi kêu lên: “Mẹ nó, có thật
này.”
Tên thanh niên đi tới giật thử mấy cái,
mãi cũng không thấy nhúc nhích, có chút bất an nhìn thoáng qua phía
trước, nói: “Ông chú này, loại đường ngập nước này đi sợ không ổn lắm,
vừa rồi ông chủ Lý chết thê thảm như vậy, nếu giờ gặp lại loại cá đó,
chúng ta còn không phải đang tự dâng thịt của mình lên à.”
Trợ lý Lương nhúng tay vào nước nói:
“Không có chuyện đó đâu, nước nơi này nóng như vậy, bên dưới nhất định
là nguồn nước nóng, tuyệt đối không có cá, nếu có thì sớm muộn gì cũng
bị luộc chín thôi, Nhị Ma Tử anh cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Nhị Ma Tử nhếch khóe miệng lên, tựa hồ không mấy tin tưởng hỏi lại: “Thật sao?”
Trợ lý Lương vỗ vỗ bờ vai hắn, toan mở
miệng, đột nhiên vùng nước sau lưng Nhị Ma Tử sùng sục nổi lên bọt sóng, dường như chỉ trong nháy mắt, chúng tôi đã bị hất té xuống nước, cả
người ướt đẫm. Tôi bối rối hoảng hốt đem đèn pin chiếu lại, chỉ thấy một cột nước lao lên khỏi bề mặt con sông, đụng phải trần động rồi mau
chóng vỡ ra thành vô số những hạt mưa nóng hổi rơi xuống.
Trợ lý Lương sợ đến tái mặt, ngồi bệt
trong nước phát run lên, chẳng biết có lỡ tè dầm ra quần không nữa. Ông
chú kia không hổ là người đã từng trải, vừa đứng lên liền rút súng, quay sang trợ lý Lương hỏi to: “Con mẹ nó, cái thứ quái quỷ gì đây?”