Đạo Mộ Bút Ký
Chương 313 : Thác Hoàng tuyền
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Rikatoji
Beta: Thanh Du
*****
Mạch nước ngầm xối xả chảy xiết, nhiệt độ cực cao. Chúng tôi chắc
mẩm trong nước không có loài sinh vật nào sống sót, không ngờ câu trước
câu sau phía dưới đã có cột nước màu vàng đột nhiên phun vọt lên trên,
hất hết cả đám vào vùng nước cạn.
Trong lúc hỗn loạn, tôi không tài nào thấy rõ Nhị Ma Tử vừa bị cột
nước vọt tới hiện giờ ra sao, chỉ nghe Thái thúc lớn tiếng hỏi trợ lý
Lương xem trong nước có thứ gì, nhưng người kia vốn đã sợ muốn tè ra
quần, lắp bắp nói không thành tiếng, căn bản không thể trả lời ông ta.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy một vùng bọt nước nhấp nhô, rốt cuộc là thứ gì đang ẩn mình dưới làn nước thì ngay cả hình dáng cũng không
xác định nổi.
Cột nước kia phun lên tới trần động, được một lúc cũng không thấy có dấu hiệu suy yếu, ngược lại càng lúc càng
thêm mãnh liệt khiến tôi liên tưởng tới loài cá kình ngoài biển khơi.
Nhưng khe suối này làm sao có thể xuất hiện cá kình, nếu gặp chuyện quái đản đến thế thì tôi cũng đừng mong sống sót. Nhưng ngoại trừ cá kình
ra, còn loài vật nào có thể gây ra chấn động lớn tới nhường ấy? Tôi lại
nghĩ, có khi nào đó chính là loài cá trong truyền thuyết kia không. . .
dài hơn hai mươi mét, đầu to như một chiếc xe tải, là cá Hucho Taimen
trưởng thành? Trong lòng âm thầm oán thán, đầu năm nay bồ tát nhắm mắt
hay sao mà để yêu ma quỷ quái xổng hết ra đường thế này, cái đấu này chỉ e cả đám không đủ sức mà đổ thôi.
Lúc này Nhị Ma Tử đột nhiên chới với nổi lên trên mặt nước, không
biết vì sao toàn thân hắn đỏ phừng phừng, mới đi vài bước đã ngã quỵ
trong nước, sau đó không thấy nhúc nhích gì nữa. Thái thúc không biết
chuyện gì đã xảy ra, hung hăng đá tôi mấy cú, kêu tôi đi kéo hắn về.
Tôi âm thầm rủa xả lão là cái đồ rách việc, ngặt nỗi sau lưng còn có
súng chĩa nên đành ngậm ngùi nhảy vào giữa đám bọt nước. Cột nước phun
lên tới đỉnh rồi thi nhau trút xuống như mưa. Tôi bị nước đó bắn vào,
lập tức phát hiện ra điểm bất thường. Nước này nóng như đã được đun sôi, dính vào người lập tức nổi mụn nước, trong lúc vội vã tôi chỉ biết kéo
quần áo che chắn, tay còn lại quơ quơ tìm Nhị Ma Tử.
Nhưng khi vừa đụng vào người Nhị Ma Tử, cơn bỏng rát khiến tôi vội
mét thì cảm giác nhiệt độ xung quanh đã giảm đi rất nhiều, lập tức ngưng thần tĩnh khí, chờ cho dòng nước nóng phía trên trôi đi.
Đúng lúc này, tay tôi đột ngột đụng trúng vật gì đó, giống như có thứ gì vướng vào xích sắt. Tôi bèn lấy đèn pin rọi thử, đột nhiên trông
thấy phía sau sợi xích sắt nhô ra một khuôn mặt cực kỳ dữ tợn khiến tôi
sợ đến ná thở, suýt chút nữa đã hít luôn cả nước vào trong phổi.
Xích sắt dưới nước quấn quanh một thi thể nát rữa, thịt trên người đã tã ra hết, hai hốc mắt trống rỗng trừng trừng nhìn thẳng vào tôi, trông hết sức dữ tợn. Tôi quan sát kỹ hơn, phát hiện trên người anh ta mặc
trang phục leo núi mùa đông, sau lưng còn đeo theo một chiếc ba lô.
Thì ra người này là khách du lịch, nhưng sao lại trôi tới tận đây?
Tôi ngậm đèn pin vào miệng (đây là loại đèn pin chuyên dụng cho người
leo núi, trên tay cầm có linh kiện giúp người dùng điều khiển đèn bằng
các bộ phận khác trên cơ thể), lục lọi người anh ta một lúc, chợt phát
hiện ra mấy cây bút vẽ tả thực. Tiếp tục mở cái ba lô bị mắc vào hàng
rào xích sắt, bên trong còn có khung vẽ cùng rất nhiều tuýp thuốc màu.
Tôi chợt hiểu ra người này hẳn là một trong những sinh viên vào núi vẽ
cây cối phong cảnh rồi mất tích mấy năm trước mà tay hướng dẫn viên du
lịch có nhắc tới lúc ở trên xe.
Thi thể có lẽ là trôi từ vùng thượng du xuống, sau đó mắc kẹt lại
đây. Đầu nguồn con sông hẳn là lộ ra khỏi mặt đất, số anh ta cũng thật
đen đủi, không dưng lại chết ở nơi này.
Tôi ra sức lục lọi đồ vật bên trong, tuy không có thứ gì đặc biệt hữu dụng, nhưng dù sao cái ba lô của mình cũng vừa mất, có còn hơn không,
bèn lấy nó đeo lên lưng.
Lúc này, nước sông bốn phía đã nóng dần lên, toàn thân tôi bắt đầu cảm thấy đau rát, bèn cắn chặt răng tiếp tục lặn sâu xuống.
Làn nước nóng bỏng thoáng chốc đã vây chặt lấy tôi, trong vài giây
ngắn ngủi tôi lập tức ý thức được cách làm kia của trợ lý Lương căn bản
không khả thi. Lượng nước sôi quá lớn, nếu không lặn sẽ chín nhừ người
thì lặn xuống chí ít cũng phải chín đến bảy phần. Lão Dương khi nãy cũng lặn xuống cùng tôi, lúc này đã bỏng tới phát cuồng, co chân đá tôi một
cú, chỉ chỉ về phía thác nước đằng kia, ý nói có lặn sâu trong nước cũng vô ích thôi, chi bằng cứ nhảy quách xuống đi cho thống khoái!
Tôi nhìn thoáng qua thi thể, trong lòng tự nhủ: người anh em, tôi sắp xuống với cậu ngay đây. Thế rồi một dòng nước sôi đột ngột xô tới, tôi
cắn răng một cái, buông tay ra, theo dòng nước xiết trôi thẳng xuống
triền dốc.