Đạo Mộ Bút Ký
Chương 314 : Hồ sâu
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Rikatoji, Biển Bạc
Beta: Thanh Du
*****
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, phát
hiện ra mình đang nằm trên mặt đất, bốn bề tối đen như mực. Tôi sờ lại
cổ tay, phát hiện chiếc đèn pin buộc trên đó chẳng biết đã rớt đi đằng
nào.
Dưới lưng là một phiến bằng phẳng lạnh ngắt, bên tai dường như còn truyền tới tiếng nước chảy róc rách, đây là nơi nào vậy?
Tôi hít một hơi thật sâu, trí nhớ bắt đầu tái hiện lại từng chi tiết, thác nước, con suối sôi sục, thi thể kẹt
trên xích sắt, bất chợt một tia sáng lóe lên, chuyện xảy ra khi nãy bỗng chốc ùa về trong tâm trí.
Hình như vừa
rồi tôi theo dòng nước trôi thẳng xuống triền dốc, sau đó chìm xuống đáy đầm, nước trong đầm lạnh ngắt như băng, so với nước suối sôi sùng sục
quả là cách biệt một trời một vực. Khoảnh khắc rơi vào trong nước, tôi
cảm thấy mọi thanh âm xung quanh bỗng chốc câm bặt, sau đó thì không còn nhớ gì nữa. Có thể lúc ngã xuống đầu tôi đã đụng trúng thứ gì rồi ngất
đi chăng? Rơi xuống nước từ độ cao vài chục mét, nếu tư thế không chuẩn
thì có khác gì tông thẳng xuống nền xi măng đâu.
Tôi sờ lại thân thể, vẫn còn khá ẩm ướt,
có lẽ sau khi rơi xuống khỏi con thác thì tôi lại tiếp tục bị dòng nước
cuốn đến nơi này? Hay là tôi đã chết rồi, âm hồn hiện đang vất vưởng
chốn âm tào địa phủ?
Tôi thử đứng dậy, vừa mới ngẩng đầu thì
đột nhiên nghe “cộc” một tiếng, đầu tôi đụng phải thứ gì đó, đau tới nổ
đom đóm mắt. Đưa tay lên sờ thử, tôi phát hiện ra hình như phía trên là
một khối cứng đanh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nơi đây sao
lại thấp thế này? Lẽ nào tôi đã trôi tới một khe nham thạch hoặc là kẹt
lại dưới một tảng đá?
Tôi sờ soạng xung quanh một lượt mới biết mình đoán lầm, trong vòng một thước chỉ sờ thấy những tấm ván gỗ thô
ráp, gõ thử thì phát hiện phía sau là ruột rỗng. Trong không gian chật
hẹp, tôi chỉ có thể xoay người ở tư thế nằm, muốn nâng đầu hay duỗi vai
đều không được.
Tôi thử nâng tấm ván gỗ phía trên để áng
chừng xem nó dày khoảng bao nhiêu, chợt phát hiện ra nó có thể dịch
chuyển được, bèn đẩy một cái. “Cạch” một tiếng, trong bóng đêm đen đặc
bỗng lóe lên một tia sáng. Tôi thu đầu gối, nhẹ nhàng đẩy tấm ván sang
một bên mà ngồi thẳng dậy, nào ngờ vừa nhìn ra bên ngoài đã không khỏi
sửng sốt.
Đây là một căn phòng bằng cẩm thạch
trắng, bốn góc phòng đều đốt đuốc sáng trưng. Tôi nhìn lên trần căn
phòng thì thấy hai con mãng xà quấn chặt lấy nhau, mà bất ngờ nhất là
tôi lại đang ngồi trong một cỗ quan tài, nắp quan tài đã bị tôi đẩy sang một bên.
Khỉ gió! Đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy? Là ai nhốt tôi vào trong quan tài?
Tôi trèo ra khỏi quan tài, nhìn quanh bốn phía, trong lòng càng lúc càng thêm nghi hoặc. Căn phòng xây bằng cẩm
thạch trắng, trên đỉnh có khắc mãng xà, rõ ràng vô cùng quen thuộc. Tôi
ngẫm nghĩ một chút, chợt nhận ra nơi này xem chừng khá giống với mộ thất dưới đáy biển.
Chuyện này thật vô lý!
Dạo quanh căn phòng một lượt, tôi mới
phát hiện ra chuyện kì quái vẫn chưa hết. Quần áo trên người tôi không
biết từ khi nào đã đổi sang đồ lặn bằng cao su, không những thế còn là
loại đồ lặn của những năm tám mươi. Trong lòng càng thêm nghi hoặc, mẹ
nó, kiểu dáng lỗi thời như vậy không biết là từ kẽ đất nào nứt ra?
Tôi rút lấy một cây đuốc ở góc tường,
bước ra khỏi cửa của mộ thất. Bên ngoài hiện ra một hành lang, tôi
thoáng nhìn qua đã “A” lên một tiếng, trời ạ, vẫn là hành lang cẩm thạch dẫn thẳng tới ba cánh ngọc môn, thực sự giống y đúc với ngôi mộ dưới
đáy biển.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Tại sao tôi lại quay trở lại đây? Da đầu tôi chợt run lên, suy nghĩ bắt
đầu trở nên hỗn loạn, nơi này rốt cuộc là một mộ thất có kiến trúc giống với mộ thất dưới đáy biển, hay là tôi vốn chưa hề thoát khỏi mộ huyệt
dưới đáy biển? Trời ơi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?
Tôi nhéo má mình mấy cái, nâng cây đuốc
cao hơn, cẩn thận quan sát xung quanh, nếu đây chỉ là một mộ thất hình
dạng tương tự thôi thì chắc chắn phải có điểm gì đó khác biệt.
Trên hành lang có dựng một khung gỗ trông giống như giàn giáo, mặt trên có lót ván làm thành một cây cầu vượt sơ
sài bắc qua hành lang, có thể tránh kích hoạt cơ quan, không biết do ai
thiết kế. Tôi cẩn thận đặt chân lên, bước qua phía bên kia hành lang.
Trong ngọc môn chính giữa hậu điện có ánh đuốc bập bùng, điện thờ phụ
hai bên thì lại tối đen như mực.
Lúc này tôi mới chợt nhớ tới lão Dương.
Hắn cùng tôi nhảy xuống thác nước, tôi rơi xuống đầm, hôn mê lâu như
thế, hơn nữa còn đến một nơi không tưởng, chẳng biết giờ này hắn ra sao
rồi?
Tôi vừa nghĩ vừa bước tới cánh cửa có ánh lửa truyền ra. Ánh lửa hắt ra từ khe hở dưới chân ngọc môn, xem ra rất
sáng. Tới gần cửa, tôi nghe loáng thoáng bên trong có tiếng người vọng
ra, vội vàng áp tai vào cửa, nghe được vài tiếng ho khan.
Tiếp theo có tiếng ai đó cất lên: “Làm sao đây? Không mở được quan tài?”
Một giọng nói khác chen vào, nghe có vẻ
khó xử: “Tam Tỉnh nói tạm thời không nên động vào mấy thứ ở đây, chúng
ta cứ nghe lời hắn thì hơn.”
Vừa nghe giọng nói của hai người kia, tôi liền ngẩn người. Người lên tiếng đầu tiên không ngờ lại là Muộn Du
Bình, người thứ hai thì không nghe ra là ai. Hơn nữa bọn họ còn nhắc tới tên chú Ba, lẽ nào chú Ba đang ở nơi này?
Mà chuyện khiến tôi thực sự kinh ngạc lại diễn ra ngay sau đó, một giọng nói thứ ba lập tức cất lên: “Ngô Tam
Tỉnh giờ còn đang ngủ, chúng ta chẳng qua chỉ mở ra xem chút xíu thì có
chết ai, tôi ủng hộ Tiểu Trương.”
Tôi không hiểu hết những gì họ nói, nhưng không nghi ngờ gì nữa, người thứ ba này chắc chắn là con gái.
Những câu nói của bọn họ có ý gì đây?
Nghe qua hình như là Muộn Du Bình muốn mở một cỗ quan tài, nhưng có
người khác vì lời cảnh cáo của chú Ba mà tỏ ra do dự, sau đó lại có một
người con gái đứng ra ủng hộ Muộn Du Bình. Tôi lập tức cảm thấy rối tinh rối mù, Muộn Du Bình chẳng lẽ đã tìm được chú Ba rồi sao?
Tôi vừa nghĩ vừa nằm úp sấp, mặt ghé sát
vào khe cửa, muốn ngó qua xem người đang nói chuyện bên trong là ai.
Đáng tiếc tầm nhìn của khe cửa có hạn, tôi chỉ trông thấy tấm lưng của
một cô gái mặc bộ đồ lặn màu sắc giống hệt tôi, vóc dáng mảnh mai, mái
tóc tết lại thành một bím dài.
Lúc này, tôi lại nghe giọng nói của người thứ tư: “Vậy thì tính sao với Tề Vũ đây? Tên nhóc này cũng quậy quá đi, giờ chẳng biết đã chui vào xó nào rồi, không lẽ chúng ta bỏ mặc hắn lại nơi này?”
Tôi nghe hắn nói thế, bỗng có chút bần
Chúng tôi chỉnh lại tư thế, bơi vào bờ thêm vài mét, bên dưới bỗng
xuất hiện một thềm đá khá rộng, từ dưới đáy lên đến mặt nước khoảng mười bậc, phần nhô lên trên lại kéo dài hơn mười bậc nữa. Chúng tôi từ từ
tiến lại gần, sau đó đạp lên từng bậc thang, bước ra khỏi hồ nước.
Tôi mệt mỏi rã rời, liền ngã người xuống bậc thang há miệng thở dốc.
Lão Dương bên cạnh lại phấn chấn lạ thường, lấy cây đuốc đã chuẩn bị lúc nãy ra, tẩm thêm rượu trắng rồi châm lửa, bốn phía tức khắc sáng bừng
lên.
Tôi ngoảnh đầu quan sát xung quanh, hóa ra cái gọi là cửa thông đến
Địa phủ chẳng qua chỉ là một hang động đá vôi ẩn đằng sau thác nước. Cái hang này không lớn không nhỏ, xem ra là hang tự nhiên, nhưng ở vài chỗ
có dấu vết tu sửa do con người để lại.
Tận cùng dãy bậc thang là một thạch đài bằng đá vân xanh, bốn phía
còn có bốn cột đá khắc đầy hoa văn hình chim thú, giữa thạch đài có đặt
một cái bình siêu bự hình dạng kì quái làm bằng thanh đồng, trông giống
như một cái hồ lô khổng lồ cao hơn tôi cả một cái đầu, lốm đốm hoen rỉ,
trên mặt đều là hoa văn rắn hai thân và hoạt động cúng tế.
Đây là một đàn tế, tôi thầm nghĩ, Xá tộc coi trọng việc cúng tế chứ
không nặng về chuyện chôn cất. Vật này xuất hiện ở đây, xem ra mình đã
đến rất gần cổ mộ rồi.
Chúng tôi bước lên thạch đài, để gã trợ lý Lương nằm trên mặt đất
cùng với ba lô, sau đó xem xét phía bên kia thạch đài. Ở đó có một dãy
bậc thang đá rộng rãi uốn lượn dẫn xuống sâu bên trong hang động này,
ước chừng hơn trăm bậc, ánh sáng từ cây đuốc không thể chiếu tới đáy
động nên không ai biết được có thứ gì đang chờ mình bên dưới. Tôi nói
với lão Dương: “Nếu đây là đường vào Địa phủ thì chỗ này chính là Quỷ
môn quan, bên dưới chỉ e chính là mười tám tầng địa ngục, cậu có sợ
không?”
Lão Dương chỉ vào trợ lý Lương ngay bên cạnh, nói: “Sợ khỉ gì, tớ chỉ hận không thể mau mau bước xuống thôi, nhưng còn gã này thì giải quyết
thế nào đây?”
Cửa vào cổ mộ đã gần đến thế, tôi và lão Dương đều sốt ruột muốn lập
tức xuống đó xem thử, thế mà lại vướng phải thằng cha họ Lương này, nói
sao cũng không thể bỏ mặc gã lai được nên đành đập cho gã tỉnh trước rồi tính sau.
Chúng tôi lột đồ gã ra, sau đó lấy rượu trắng dội lên, sắc mặt gã
nhanh chóng dịu lại. Lão Dương vạch mắt hắn ra nhìn rồi hỏi: “Này, có
nói chuyện được không đó?”
Trợ lý Lương dần dần khôi phục lại ý thức, biết đã lọt vào tay chúng tôi, bất đắc dĩ gật đầu, ho khan một tiếng.
Lão Dương nói: “Anh đừng sợ, bọn tôi không giống như đám người mấy
anh đâu, sẽ không bắt anh phải làm gì hết. Nhưng bọn tôi cũng muốn đảm
bảo an toàn của bản thân, cho nên anh cố mà thành thật một chút, chúng
tôi sẽ mang anh theo vào, bằng không bắn bỏ luôn tại chỗ, hiểu chưa?”
Trợ lý Lương gật gật đầu, mở miệng định nói gì đó rồi lại nói không nên lời.
Lão Dương lại trút thêm mấy ngụm rượu vào miệng gã đến khi gã ho sặc
sụa mới thôi, sau đó rút dây lưng ra trói gã thật chặt, còn nói với tôi: “Tớ vẫn không yên tâm, mấy tên này toàn là dân xóm liều, cứ trói hắn
lại đã rồi tính sau.”
Trợ lý Lương cũng chẳng còn hới sức đâu mà chống cự, để mặc lão Dương trói gô gã lại. Chúng tôi thấy gã không có gì đáng ngại mới đỡ dậy để
cho gã dẫn đầu, ba người đi đến bên kia thạch đài, bước lên những bậc
thang đá dẫn thẳng xuống dưới.
Thật ra thì người Xá quốc không am hiểu về chế tạo cơ quan hay kỹ
thuật tinh xảo, nhưng vì cẩn thận, chúng tôi phải mất rất nhiều thời
gian mới đi hết hơn trăm bậc thang này, cuối cùng trước mặt chúng tôi
hiện lên một bãi đất bằng, xem ra đã đến đáy hang.
Cuối những bậc thang là một cây cầu đá đen kịt nhẵn bóng, tiếp đó là một vách đá.
Loại địa hình này, có thể là do các mạch nước ngầm chảy trong nham
mạch dưới lòng đất nơi đây thực chất có kết cấu hình bậc thang hướng
xuống dưới, cộng thêm một ít vận động địa chất ở vùng núi này, tạo ra
một loạt các vết đứt gãy địa tầng mà hình thành nên.
Dưới vách đá là một khoảng không tối đen sâu hun hút, không thể nhìn thấy được gì.
Chúng tôi nhìn mà phát rầu, nếu có đèn pin thì tốt rồi, lúc này chúng tôi chỉ có một cây đuốc nhỏ thì làm sao mà thấy được bên dưới có gì?
Lão Dương hỏi tôi làm sao bây giờ, có cần ném luôn cây đuốc xuống không. Tôi nói vậy sao được, ném đuốc đi rồi cả bọn xuống đó kiểu gì?
Lúc này trợ lý Lương mới thều thào nói: “Hai cậu, trong… trong ba lô của tôi có súng báo hiệu…”
Lão Dương vội lục trong ba lô của hắn, quả nhiên tìm được một khẩu,
liền ngạc nhiên nhìn trợ lý Lương: “Chà, anh cũng khá lắm đó, rất biết
hợp tác nha.”
Tôi kiểm tra sơ qua, thấy súng báo hiệu không có vấn đề gì, bèn mở
chốt an toàn sau đó nhắm vào phần trên vách đá, bắn ra một quả pháo
sáng.
Ánh sáng bừng lên rọi sáng một vùng rộng lớn, trong nháy mắt cả sơn động hiện lên rõ ràng ngay trước mắt tôi.
Chúng tôi nhìn xuống dưới, cả ba người lập tức ngây ra tại chỗ.
Mới đầu tôi vẫn chưa nhận ra mình đã nhìn thấy thứ gì, đến khi nhận
ra lập tức ngớ người, miệng há hốc, gần như không dám tin vào mắt mình.
Trợ lý Lương đi đằng trước vốn đang kiệt sức, vừa thấy khung cảnh
phía dưới bước chân đã lảo đảo, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, lão Dương cũng tái mặt, bất giác lùi lại một bước.
Dưới vách đá mười mấy mét là một hang động thiên nhiên rất lớn, bên
trong chất đầy ắp thứ gì đó trông giống như củi khô, nhìn kỹ lại mới
biết hóa ra toàn là xương cốt, lớp này nối tiếp lớp kia, có chỗ còn
chồng chất lên thành đống lớn, đếm sơ sơ cũng phải được hơn vạn bộ
xương.
“Đây… đây là chỗ quái quỷ nào vậy!”, tôi hoảng hồn nói, “Trời đất ơi, đây chẳng phải một hố chôn tập thể sao?”
Chẳng trách mấy ông thầy phong thủy thường nói mình có thể nhìn thấy
âm phủ, cảnh tượng này quả thực khiến người ta chấn động, dẫu là ai nhìn thấy chắc chắn đều liên tưởng đến khung cảnh dưới địa ngục!
Nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt trông
vô cùng quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó? Tôi nhíu mày cố
gắng hồi tưởng, đột nhiên trong tâm trí hiện lên một hình ảnh tương tự,
phải rồi! Cái động xác gần Miếu Hạt Dưa ở Sơn Đông chẳng phải rất giống
với nơi này sao?
Suy nghĩ của tôi thoáng chốc rối bời, cảm giác như cổ họng nghẹn
đắng, nói không nên lời. Nơi này quả nhiên có liên quan tới động xác gần Miếu Hạt Dưa ở Sơn Đông! Cái động xác kia có một cỗ quan tài thủy tinh
treo trên vách đá còn có một nữ thi áo trắng tóc dài chấm đất, nơi này
chẳng biết có hay không?
Tôi vội vàng nhìn khắp xung quanh, lúc này pháo sáng đã rơi xuống
cuối quãng hành lang quanh co. Trong khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, tôi
thấy loáng thoáng giữa đống thi thể hình như có thứ gì đó rất lạ.