Đạo Mộ Bút Ký

Chương 315 : Nghỉ ngơi

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Editor: Biển Bạc



Beta: Tiểu Điệp



♥♥♥



Lão Dương nạp thêm pháo sáng, hướng về

phía quả ban nãy vừa xịt, bắn thêm một phát, lần nữa chiếu sáng khu vực

bên đó. Tôi nhận ra đó là một khoảnh đất trống không có bất cứ một thi

thể nào chiếm cả trung tâm huyệt động, rộng tầm hai mươi, ba mươi mét

vuông. Ánh sáng từ quả pháo không đủ để tôi có thể nhìn rõ khu vực này

có gì đặc biệt không, chỉ có thể khẳng định rằng khoảnh đất trống đấy

trũng xuống phía dưới, chắc là một cái hố.



Lúc này lão Dương đã bình tĩnh lại, chỉ

vào cái hố kia, nói rằng hố tuẫn táng ba năm trước hắn nhìn thấy khá

giống với nơi này, ở giữa cũng có một khoảng đất trống như vậy, chạc cây thanh đồng mà bọn họ có đào thế nào cũng không đến được gốc chính là ở

giữa cái hố này.



Ánh sáng từ quả pháo bắt đầu lụi dần,

huyệt động lại chìm vào bóng tối. Lão Dương còn định nạp thêm một viên

nữa nhưng bị tôi ngăn lại. Những gì cần thấy cũng đã thấy rồi, không cần phung phí.



Hắn lại hỏi tôi: “Làm sao bây giờ? Náo

loạn cả nửa ngày, hóa ra Âm phủ chính là chỗ như thế này sao, nói không

chừng đây cũng là một nơi cúng tế, chúng ta có nhất thiết phải xuống

không?”



Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “‘Hà mộc

tập’ của ông chủ Lý có nói trong đấu có đồ tốt hẳn là không sai, chúng

ta theo xích sắt đến chỗ này, về lộ trình coi như không có vấn đề. Tôi

thấy thứ hắn nói đến ở ngay bên dưới, chỗ khả nghi nhất chính là khoảng

đất trống giữa đám thi thể, tôi nghĩ hay là chúng ta qua đó xem thử…

Nhưng mà từ xưa đến nay, những nơi tích tụ xác chết luôn là nơi ma quái

nhất, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tệ nhất có thể xảy

ra.”



Tôi vốn định nhắc đến chuyện đã gặp phải ở Sơn Đông, nghĩ lại, hai người kia nghe mà không bị hù chết mới là lạ,

vì thế đành nói khác đi.




Lão Dương cứ thế đi ngủ. Tôi lấy Phách tử liêu vốn giấu trong quần áo ra, mở chốt bảo hiểm rồi giắt vào dây lưng. Sau đó đun một chút nước để rửa miệng vết thương. Lúc ở thác nước, tay

tôi bị phỏng nặng. Nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng.



Chờ xử lý xong vết thương, tôi đánh thức

lão Dương rồi mới đi ngủ. Giấc ngủ không hề thoải mái, cả người đau

nhức, miệng vết thương vừa ngứa lại vừa đau. Lúc tỉnh lại mới biết mình

chỉ ngủ có năm tiếng, toàn thân khó chịu, đến cả cái mũi cũng tắc tịt.



Lão Dương đun nước cho tôi rửa mặt, cảm

giác có khá hơn một chút. Lúc ăn sáng, tôi thấy trợ lý Lương không còn

vẻ mặt đề phòng như ngày hôm qua liền nói bóng gió về lai lịch của bọn

lão thái.



Trợ lý Lương vốn đã biết tên chúng tôi, hắn nhìn tôi, nghe ra được ý

tứ, chớp mắt nói: “Tiểu Ngô ca, bây giờ chúng ta đã là một nhóm, tôi

cũng không giấu gì cậu. Lúc chúng tôi đến đây có năm người, trong đó chỉ có lão Thái với Nhị Ma Tử là dân trong nghề, tôi chỉ đi theo ông chủ

Vương với ông chủ Lý tới, thứ nhất muốn xem tiên hóa* được khai quật

như thế nào, thứ hai là hai ông chủ muốn tôi lựa ra những thứ đáng tiền

nhất trong cổ mộ lấy tra trước. Cho nên nói thật thì tôi cũng chỉ là

người chịu thiệt thôi.”



* tiên hóa: ám chỉ đồ vật bằng vàng ròng.



Lão Dương nghe vậy liền hỏi hắn: “Kì quái. Ban nãy tôi chỉ thấy có bốn người. Đào đâu ra người thứ năm?”



Trợ lý Lương nói: “Người anh nói đến

chính là ông chủ Lý, lúc chúng tôi theo đường hầm đi xuống, ông ấy đến

chỗ một hồ nước rửa mặt, cuối cùng lúc chúng tôi phát hiện ra, đầu ông

ta đã bị thứ gì đó trong nước cắn đi mắt…”



Tôi với lão Dương đang ăn vội bịt mồm hắn lại, chuyện sau đấy ai cũng biết, nói ra chúng tôi ăn không vào.



Tôi đoán hắn có sao nói vậy, thầm nhủ tên này coi như là thức thời, lại thừa cơ hỏi hắn về hoàn cảnh hai ông chủ kia.



Trợ lý Lương đứng lên, nói: “Hai ông chủ

đó đấy, không nói thì coi như không biết, nói ra chỉ e các vị lai nhảy

dựng hết lên. Họ không phải dân buôn đồ cổ bình thường, hai cậu từ từ

nghe tôi kể chi tiết…”