Đạo Mộ Bút Ký
Chương 319 : Câu chuyện của những bộ xương
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Biển
Beta: Tiểu Điệp
*****
Hắn còn chưa dứt lời, tôi không biết bị
ai đá vào ngay giữa mặt, suýt nữa thì ngất đi. Ngay sau đó tôi liền nghe thấy một chuỗi tiếng xương cốt bị nghiền nát vang lên liên tiếp, không
hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc hoảng loạn, tôi vội vã châm đuốc
định thần nhìn lại, chỉ thấy lão Dương đang vật lộn với thứ gì đó, cả
hai hầu như đã lăn vào trong đống xác chết, cả một dãy xương cốt bị đè
cho gãy vụn, sọ người lăn lóc trên mặt đất.
Tôi vội vàng chạy đến hỗ trợ, nhưng căn
bản là chẳng giúp được gì, thứ kia tuy không lớn lắm nhưng lại khỏe
khủng khiếp, thể trọng hơn nửa tạ của lão Dương đè lên cũng không khống
chế nổi nó, hai cơ thể cuộn vào một chỗ đánh đấm loạn xị, tôi hoàn toàn
không tiếp cận được. Hơn nữa chỉ cần đến gần một chút liền họa vô đơn
chí bị đá cho một phát, tôi thử vài lần đều không thể xen vào giữa cuộc
vật lộn, chỉ có thể bất lực đứng ngoài làm khán giả.
Không lâu sau, lão Dương hầu như không
còn cầm cự nổi, mấy lần thứ kia suýt vùng thoát ra được, tôi thấy cứ
tiếp tục thế này thì không ổn, bèn kéo theo trợ lý Lương, hai người một
trên một dưới nhào lên trên người lão Dương, đè ép cả hắn lẫn thứ kia.
Lão Dương không ngờ được tôi sẽ dùng đến chiêu này, hắn bị đè đến mức
không thở nổi, vội vàng gào lên: “Mẹ nó mấy người vừa phải thôi chứ! Cột sống ông đây sắp gãy rồi!”
Tôi giữ chặt lão Dương, dùng hết sức nặng của cả ba người đè lên thứ kia, đến khi thấy không còn động tĩnh gì mới hỏi hắn: “Thế nào? Nó chết chưa?”
Lão Dương nghiến răng gằn từng tiếng một: “Ai biết! Có điều nếu cậu mà còn không mau xuống thì người chết sẽ là tớ!”
Tôi thấy mặt hắn đã đỏ bừng, vội vàng
buông ra, lão Dương xoay người nhổm dậy, thở mạnh một hơi, nói với tôi:
“Cậu… con mẹ nó cậu ra tay cũng dã man quá chừng, đừng tưởng vẫn còn
phong độ như ngày xưa có bị bảy tám người nằm đè lên cũng không sao, may mà cột sống ông đây chắc chắn, không thì đã bán thân bất toại luôn
rồi!”
Tôi nói cậu lắm mồm gì chứ, nếu không
phải tại cậu không bắt được thứ kia, tớ việc gì phải lớn bằng này tuổi
rồi còn chơi trò xếp chồng tháp người chứ? Thắt lưng cậu gãy, mẹ nó chứ
Trợ lý Lương nói xong liền nhìn tôi với
đôi mắt sáng rực. Tôi bị gã nhìn đến sởn gai ốc, tự hỏi sao gã lại như
vậy, chết trận thì là chết trận thôi, cũng đâu cần phải phấn khởi tới
mức này, vội hỏi gã: “Trợ lý Lương, bí mật lớn mà anh nói chính là điều
này?”
Gã tỏ vẻ thần bí: “Không phải, không
phải, đây mới chỉ là phần mở đầu của bí mật thôi, điều tiếp theo tôi
muốn nói mới là vấn đề chính.”
Nói rồi gã lấy ra một thứ từ trong đống thi thể vỡ vụn, nói với tôi: “Bí mật lớn ấy ẩn giấu bên trong vật này.”
Tôi cầm lên quan sát, đó là một mảnh của
thứ gì đó rất khó hình dung, dường như là nón hay một bộ phận nào đó của áo giáp. Có điều thứ này không phải là xương cốt thì tất nhiên chính là minh khí. Tôi cầm lên soi kỹ dưới ánh đuốc, kinh ngạc thốt lên: “Là một mảnh giáp bằng thanh đồng?”
Trợ lý Lương gật đầu: “Không sai.”
Lúc này, không biết là do bị gã trợ lý
thần kinh bất bình thường ở ngay bên cạnh tác động hay là do trực giác
của chính mình mà tôi mơ hồ cảm thấy chuyện gã đang nói đến có thể ẩn
chứa một sự thật kinh thiên động địa nào đó, nhất thời cả người toát mồ
hôi lạnh.
Trợ lý Lương nói tiếp: “Đây là kiểu áo giáp chỉ xuất hiện vào thời Hậu Hán (947-950, Trung Quốc), cậu xem mảnh này khồng hề có lớp lót trong, đây là áo giáp dành cho mùa hè, người này chết vào khoảng thời gian đó, còn nữa, kỳ lạ nhất là thứ
này”, gã cẩn thận gỡ ra một mảnh nhỏ gì đó từ miếng áo giáp, “cậu xem
đi, mảnh nhỏ này dù không bắt mắt nhưng lại chính là mấu chốt, cậu Ngô,
cậu là người có hiểu biết, vừa nhìn chắc hẳn đã nhận ra đây là thứ gì.”
Cả người tôi gần như lạnh toát, vừa quan
sát theo lời gã liền hiểu ra, mảnh nhỏ kia chẳng phải gì khác mà chính
là một mảnh tơ lụa, có lẽ là nó bị dán lên áo giáp lúc thi thể thối rữa.
Những thứ đó là đồ của người Hán, sao lại xuất hiện trong hố bồi táng của người Xá đã tuyệt tích hàng ngàn năm trước?
Trợ lý Lương nhìn ra xung quanh, nói:
“Nếu tôi đoán không nhầm, đây thật ra không phải là hố tuẫn táng mà là
một bãi chiến trường, thi thể ở dưới này có hai phe, một bên là những
người canh giữ cổ mộ, một bên là quân đội người Hán.”