Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 108 :

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Trần Ngọc ngớ người tại chỗ, ý niệm đầu tiên là, hắn biết! Khuôn mặt trắng nõn của Trần Ngọc ngay tức khắc đỏ bừng, đôi mắt ướt ướt đen láy bối rối nhìn Phong Hàn.



Mặc dù Trần Ngọc vẫn hao hết tâm tư để cho Phong Hàn biết được tình cảm của mình, đồng thời cho hắn cái tương tự gì đó. Nhưng chuyện trước mắt Trần Ngọc mới phát hiện, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc khi Phong Hàn đã biết thì sao, biểu hiện như thế nào mới được coi là bình thường, cậu nhận ra bản thân đang khẩn trương tới nỗi ngay cả chân tay cũng không biết để đâu cho tốt.



“Kia, như vậy, ngươi định thế nào?” Trần Ngọc lắp bắp nói xong, mới phát hiện lời nói của mình vô hình trung đã thừa nhận kiến giải của Phong Hàn, cậu nhất thời hận không thể chôn mặt vào trong túi ngủ trốn tiệt luôn! Lão thiên, cậu căn bản khó có thể chấp nhận bản thân như vậy, tại sao lại thừa nhận a a, khi không hiểu ý của Phong Hàn, đã thừa nhận tình cảm, rất nhiều chuyện sẽ lâm vào cục diện bị động.



Hơn nữa sẽ chỉ làm cho Phong Hàn càng thêm kiêu căng bá đạo và dương dương tự đắc mà thôi, xem xem khóe miệng hắn đã nhếch lên bao nhiêu rồi kìa! Nghĩ sau này sẽ bị hắn lấn áp hơn trước nhiều, trong ánh mắt Trần Ngọc nhìn về phía Phong Hàn mang theo sự ảo nảo vô cùng.



Tay Phong Hàn vẫn gắt gao ôm lấy eo Trần Ngọc, thấy mặt Trần Ngọc càng ngày càng đỏ, giống như động vật nhỏ nuôi trong nhà xấu hổ nhu thuận, nơi nào đó trong lòng cảm thấy ấm áp dạt dào.



Thật ra thì, xét từ phương diện nào, đây đều là người tương đối vô dụng, y không có cốt khí đến mức vẫn ăn nói khép nép với mình. Phong Hàn thậm chí còn cảm thấy, nếu như không ai chú ý đến y, người này đảo mắt sẽ biến mất trong sơn động quỷ dị, nhưng sự thật là Trần Ngọc cư nhiên năm lần bảy lượt muốn cứu hắn.



Đôi mắt đen nhánh của Phong Hàn nhìn chằm chằm Trần Ngọc, trả lời theo bản năng: “Dự định? Dẫn ngươi ra ngoài, sau này ngươi có thể ở bên cạnh ta.”



Trần Ngọc vốn đã quẫn bách đến mức thẹn quá thành giận đột nhiên ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Phong Hàn, rốt cuộc không kịp phản ứng, trong lúc Phong Hàn mất trí nhớ, hắn căn bản không rõ mình là ai, cảm thấy vẫn cho phép mình ở bên cạnh hắn đã là ân huệ tương đối lớn.



Khi Trần Ngọc nhận thức được điểm ấy, Trần Ngọc càng thêm chán nản, ban nãy kích động suông; hơn nữa, cậu đến tột cùng biểu hiện rõ ràng như thế sao, Phong Hàn mất trí nhớ cư nhiên vẫn có thể nhìn ra được cậu thích hắn…



“…Được rồi, ta rất vinh hạnh.” Trần Ngọc buồn bã lên tiếng, nghĩ thầm trong lòng nếu như bây giờ đổi ý nói cậu thực ra không thích Phong Hàn, có thể bị bạo hành hay không. Còn nữa, Phong Hàn coi cậu như người thân sao…



Phong Hàn lộ ra vẻ mặt tương đối hài lòng, tiếp tục nói: “Ta cho phép ngươi thích ta, khi ta —”


“Rốt cuộc là thứ gì, như vậy cũng có thể chạy trốn?” Khi Trần Ngọc hỏi chỉ cảm giác trên người lạnh run, không tự chủ nhích lại gần bên cạnh Phong Hàn.



“Không nhất định,  ở phía sau chúng ta.” Phong Hàn chợt lạnh lùng nói: “Nhìn đằng sau.”



Trần Ngọc kinh nghi xoay người lại, phát hiện trên con đường họ đi đã tối đen, cho dù cậu dùng đèn pin mắt sói chiếu qua, cũng hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì trong phạm vi một mét.



Bóng tối dày đặc bất minh, giống như có thể hấp thu tia sáng.



Trần Ngọc kinh hãi không ngừng nhìn một vùng tối đen kia, tình cảnh này khiến cậu nhớ tới thạch thất cất giấu bóng đêm cùng bánh tông treo ngược. Lúc này, Phong Hàn đã nhanh chóng lên tiếng: “Ngươi đứng ở chỗ này chờ ta, ta chưa gọi, ngươi nhất định không được di chuyển.”



Trần Ngọc còn chưa kịp nói gì, một thứ gì đó màu đen từ cách đó một mét bắn về phía hai người, Trần Ngọc cảm thấy nó giống như viên đạn hoen gỉ, trong nháy mắt, Phong Hàn đã nắm lấy thiết khí sắc bén kia, không để cho nó có cơ hội lại gần hai người thêm một bước nào nữa. Sau đó Phong Hàn tung ra, vật kia đã lui về trong bóng tối.



Phong Hàn sắc mặt ấm trầm lạnh lẽo, lại dặn dò Trần Ngọc một lần nữa không được bước qua. Sau đó, hắn cũng lao vào trong bóng tối, thậm chí còn không mang theo đèn pin cầm tay.



Trần Ngọc dính sát vào nham thạch, nhìn không chớp mắt cách đó không xa. Bên trong nhất định cất giấu thứ gì đó rất kinh khủng, nó khiến Phong Hàn cảm thấy nguy hiểm, nếu không sẽ chẳng bảo mình ở lại đây.



Trần Ngọc cầm súng trên tay, dự định chỉ cần nghe thấy Phong Hàn gặp nguy hiểm sẽ lập tức vọt vào.



Cậu không hề chú ý tới nham thạch sau lưng không tiếng động di chuyển, sau đó một cánh tay duỗi tới.



-END 108-