Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 109 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Trần Ngọc rất khẩn trương, tất cả lực chú ý của cậu đều tập trung vào bóng tối trước mặt, thế cho nên không phát hiện ra điều bất thường, cần cổ đã bị một bàn tay lạnh như băng bóp thật chặt.
Trần Ngọc kinh hãi, nhưng cậu không phát ra được thanh âm nào, thậm chí còn không kịp làm bất cứ việc gì để có thể nhắc nhở Phong Hàn, đã bị kéo tới phía sau nham thạch.
Lúc này Trần Ngọc mới phát hiện trên nham thạch cư nhiên vô thanh vô thức mở ra một cánh cửa, mà hiện tại cánh cửa này lại đóng sầm ngay trước mắt cậu. Phong Hàn vẫn còn ở bên kia, cậu không thể biến mất như vậy! Trần Ngọc bắt đầu giãy dụa cật lực, hơn nữa cố gắng nổ súng.
Bàn tay bóp lấy cổ cậu càng chặt hơn, tay còn lại hung hăng bẻ ngoặt tay của cậu, thuận thế cướp đi khẩu súng, đồng thời dùng một sợi dây trói nghiến hai tay cậu ra sau. Trần Ngọc cảm thấy trước mắt biến đen, cổ tay giống như đã trật khớp, đau thốn óc.
Ngoại trừ cái tên đang túm lấy cậu, xung quanh còn đứng không ít người. Trần Ngọc có thể khẳng định những người này cậu không hề quen biết, hơn nữa ánh mắt của bọn họ nhìn cậu mang theo ác ý rõ ràng.
“Đi xa chút nữa hẵng động thủ, mau, tên kia căn bản là quái vật, bây giờ chưa thể bảo đảm hắn không phát hiện ra!” Trần Ngọc nghe thấy có người nhỏ giọng nói.
Cùng lúc đó, bọn họ mơ hồ nghe được bên kia nham thạch có tiếng động kịch liệt trầm muộn vang lên.
Những người này liền biến sắc mặt, lập tức kéo Trần Ngọc đi sâu vào trong mộ đạo. Phía sau nham thạch đại khái là một con đường khác, chỉ cho phép ba người sóng vai nhau cùng đi.
Bọn họ mang theo Trần Ngọc rẽ ngang rẽ dọc hơn hai mươi phút mới dừng lại, bây giờ Trần Ngọc có muốn tìm đường trở về cũng khó khăn, cho nên nhất thời sẽ không có ai tới cứu cậu. Trần Ngọc suy nghĩ hồi lâu, nhưng không tìm được bất kỳ biện pháp trốn chạy nào.
Khi nãy bọn họ có nói động thủ, chẳng lẽ là muốn giết cậu?
Trần Ngọc nghĩ đến mục đích của bọn họ, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng. Bị giết chết ở nơi đây, sẽ không bị ai phát hiện ra. Ngay cả đám người Mã Văn Thanh, cũng hiếm khi rời khỏi đường chính. Mà Phong Hàn, chờ hắn tìm thấy cậu, sợ là bản thân đã biến thành một thi thể đến hắn cũng không nhận ra.
“Được rồi, đủ xa, dừng lại cái đã.” Người áp giải Trần Ngọc lên tiếng, Trần Ngọc cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, nhưng không nhớ ra đã nghe qua ở đâu.
“Lão Đại, tiểu tử này tính sao?” Một hỏa kế mặt thẹo đứng trước mặt Trần Ngọc nói với người sau lưng cậu, phỏng chừng cái tên đang áp giải cậu chính là lão đại của cái đám này.
Không đợi vị lão đại kia mở miệng, sau lưng bọn họ có người khẽ khàng cười rộ lên, thanh âm trong trẻo, là thanh âm ngọt ngào không nên xuất hiện ở nơi này, vừa nghe đã biết là một nữ nhân tuổi không lớn.
“Ta cho các ngươi một lời khuyên, tốt nhất đừng nên giữ lại y, nếu không muốn phải rước lấy tai họa.” Chỉ bất quá, nội dung câu nói của nữ nhân này chẳng dễ nghe chút nào.
Lúc này, những ai đứng chắn xung quanh cô ta đều dạt sang hai bên, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trần Ngọc vừa trông thấy khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi kia, nhất thời sững sờ tại chỗ, người này cậu biết! Là Vương Miêu, lại là Vương Miêu! Bạn học này của cậu kể từ lúc biến mất thần bí ở Vân Nam, hành động sau khi xuất hiện trở lại đều khiến người ta cực kỳ khó hiểu. Cô nàng thậm chí đã từng một lần bắt cóc cậu, bây giờ lần thứ hai xuất hiện, còn thúc giục mọi người mau sớm giết chết cậu, cậu rốt cuộc đã đắc tội gì với cô nàng chứ?
“A? Vương tiểu thư thật đứng là người cẩn thận, bất quá, tiểu tử này còn có chỗ dùng.” Trần Ngọc nghe người phía sau cười nói, rồi đem Trần Ngọc đẩy qua cho một tên hỏa kế khác coi giữ.
Đang lúc Trần Ngọc chuẩn bị di chuyển sang bên cạnh, mặt thẹo chợt bước tới, che miệng Trần Ngọc kéo cậu đi trên con đường nhỏ sau lưng. Trong khoảnh khắc rời đi, Trần Ngọc từ trong khe hở trông thấy, người bước ra từ mộ đạo tối đen là Phong Hàn.
Đám người này hiển nhiên cực kỳ sợ Phong Hàn, mặt thẹo thế nhưng đem Trần Ngọc kéo tới tận chỗ ngã rẽ mới dừng lại.
Khương lão đại thoạt nhìn cũng tương đối khẩn trương, bảo người của mình tránh sang hai bên, hy vọng vị ôn thần này nhanh chóng đi qua.
“Lộp cộp, lộp cộp.” Trong mộ đạo, thế nhưng chỉ còn lại tiếng bước chân độc nhất của Phong Hàn.
Phong Hàn quét mắt nhìn bên này một lượt, trầm mặc một lát, hỏi: “Các ngươi có thấy người của ta hay không?”
Trần Ngọc cơ hồ muốn hộc máu, dựa vào phương pháp hỏi thăm này của Phong Hàn, có thể tìm được cậu mới là lạ.
Tất cả mọi người trong mộ đạo đều lắc đầu, một hỏa kế bên cạnh Khương lão đại căng thẳng nói: “Không có, chúng ta không thấy bất kỳ ai khác.”
Phong Hàn quét mắt nhìn bọn họ một lượt, không nói gì, tiếng bước chân lại di chuyển.
Đám người Khương lão đại qua một hồi lâu mới dám nhúc nhích, Trần Ngọc cảm giác được mặt thẹo cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn không vội đem Trần Ngọc mang về, đại khái lo lắng Phong Hàn chưa đi xa.
Trần Ngọc híp híp mắt, đã đem chủy thù nắm chặt trong lòng bàn tay, mặc dù tỷ lệ thành công không lớn, nhưng cũng là một cơ hội.
Đúng lúc ấy thì ở đằng sau, Trần Ngọc cảm thấy trên cổ buông lỏng, mặt thẹo đã buông cậu ra.
Trần Ngọc cứng đờ, bởi vì một khẩu súng đã dán trên lưng cậu, mặt thẹo sau lưng trầm mặc, cũng không nói lời nào, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì?
Trần Ngọc run rẩy, lập tức nói: “Ây, ngươi không thể giết ta, ngươi mới nãy cũng nghe thấy, ta là người của Phong Hàn. Hắn tương đối coi trọng ta, nếu như ngươi dám giết ta, hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi, thậm chí cả những người còn lại. Ta là người quan trọng nhất với hắn —” Cho dù mọi chuyện không phải như vậy, cậu cũng phải nói Phong Hàn càng quan tâm đến mình càng tốt, nếu không cậu sẽ lành ít dữ nhiều.
Trần Ngọc vừa dứt lời vừa cẩn thận lui về sau quay lại nhìn, sau đó ngốc lăng.
Súng trong tay mặt thẹo trượt khỏi lưng cậu, Phong Hàn đứng sau lưng mặt thẹo, đồng thời trong tay nắm cổ mặt thẹo.
Mặt thẹo đầu cúi thấp, xem bộ dáng thì đã ngất đi rồi. Mà Phong Hàn đang yên lặng theo dõi cậu. Dưới cánh tay cậu, lộ ra cái đầu vui sướng của Tiểu Mập.
-END 109-